Overwatch: Những trận chiến dang dở

Khách mới

  

Tôi biết đến Overwatch từ những quảng cáo đầu tiên, cùng hội bạn thân 5 thằng cắm đầu vào nghiên cứu. Cả lũ dành thời gian để nghiên cứu từng nhân vật, thích thú khoe nhau con tướng này mạnh lắm con kia hay lắm. Và cứ ngỡ rằng chúng tôi đã kiếm lại được 1 game để cùng nhau chiến đấu thêm một lần nữa… Rồi mọi thứ lại dang dở vì nhiều lí do cá nhân khác nhau nhưng tất cả đều tôn trọng vì cuộc sống riêng của mỗi người. Và cứ thế trôi đi tôi cũng dần quên đi trò chơi từng làm say mê tôi khi mới chỉ là những quảng cáo trailer..

Nhưng rồi có lẽ mọi thứ khi có duyên thì sẽ vẫn đến được với nhau. Overwatch tình cờ đến với tôi một cách thật tình cờ và nhẹ nhàng. Qua nhà một ông anh cực thân và vô tình thấy Ow cảm xúc mọi thứ lại ùa về. Thú thật tìm hiểu là thế nhưng đó mới là lần đầu tiên tôi được chơi Ow được cầm khẩu súng của 76 , được ném phi tiêu hay thậm chí cả buổi tối đấy tôi còn không rút nổi kiếm của genji vì mọi thứ mới quá lạ quá nhưng mà thích quá. Rồi ông anh rủ mình chơi cùng, mới thứ lại bắt đầu ngay thời điểm có thể noi khó khăn nhất trong cuộc đời tôi khi gia đình, tình yêu, công việc sự nghiệp đều méo mó và chưa thành hình. Dành dụm tiền và được ông anh buff 1 chút để lần đầu tiên tôi tự mua được cho mình chiếc Máy tính bàn của riêng mình, và điều quan trọng là cuối cùng tôi đã được cầm súng cùng ông anh mình những buổi tối cuối tuần.

Những trận đấu sau này try hard có, vui có, buồn có , chán nản có nhưng mọi thứ đều thật tuyệt vời vì tôi đã quen thêm rất nhiều bạn bè quốc tế để cùng sát cánh cùng mình mỗi trận chiến. Thế nhưng mọi giống y như câu chuyện của OW, rồi cũng đến lúc chia ly và tan rã, công việc của tôi ,của anh em tôi bắt đầu vênh nhau về thời gian và chẳng còn nhiều thời gian được sát cánh bên nhau nữa. Tôi lại chìm đắm trong những trận chiến một mình. Có những trận đánh Rein charge vào mạnh mẽ như thói quen nhưng rồi gục ngã vì sau lưng mình không còn hình bóng của những chiến hữu Dva Mercy ngay xưa, hay những lần swipe lên trên không cùng cây kiếm đã rút khỏi vỏ nhưng …vòng hào quang trắng ấy không hiện ra .. mà trong lòng trống rỗng lơ lửng giữa không trung và lại lao vào chém một cách vô thức.

Dẫu biết thế giới này không có cuộc vui nào là không có chia li, không còn nhiều người có thể ở lại thế giới ấy như trước vì nhiều lí do cá nhân khác nhau. Nhưng không hiểu vì sao tôi không thể từ bỏ thế giới ấy được, dù rằng giờ đây đôi patin của lucio cũng đã mòn, cây súng 76 ấy, cây búa Rein ấy, cây kiếm Genji ấy thực sự nặng trĩu. Đối với tôi , có lẽ những trận chiến ấy sẽ còn mãi dang dở nhưng tôi vẫn sẽ ngồi đây dù mỏi mệt để đợi một cái vỗ vai từ phía sau…!

Light.

Son Kyo

Khách mới

  

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện