Bồng bột tuổi dậy thì & Liên Minh Huyền Thoại

Khách mới

  

Liên Minh Huyền Thoại – LoL (League of Legends) là một game online thể loại MOBA – (Multiplayer Online Battlefield Arena), game được nhà phát hành Riot Games lấy cảm hứng từ Warcarft (một game khác cùng thể loại này). Game lần đầu được ra mắt vào ngày 27/10/2009. Và từ đó đến nay, con cưng của Riot đã tạo lên một cuộc cách mạng game dậy sóng trên toàn cầu.

Tại sao lại mình lại bảo đó là cuộc cách mạng? Bởi tựa game này đã tạo lên một chương mới, một định nghĩa mới cho mọi người về game. Không còn đơn giản là giải trí nữa, nó đã trở thành một môn thể thao như bóng đá, bóng chày vậy,… Có sân vận động, có khán đài, huấn luyện viên, các nhà tài trợ,… và không thể thiếu những giải thưởng với giá trị không hề nhỏ – danh giá nhất là Chung Kết Thế Giới Liên Minh Huyền Thoại với giải thưởng cho nhà vô địch thế giới lên đến 2,418,750$ – CKTG 2018 (theo wikipedia). Vì những thành công này, sắp tới nó sẽ được đưa vào Đại Hội Thể thao Châu Á (2022).

Những số liệu và thành tích này do mình lượm nhặt được trên wikipedia (https://vi.wikipedia.org/wiki/Wikipedia), một trang thông tin rất đáng tin cậy. Vì thế nếu các bạn là một người chưa từng nghe về LoL thì chắc chắn sẽ không khỏi ngạc nhiên đâu ^^.

Số liệu khô khan vậy là đủ rồi, bây giờ mình sẽ vào câu chuyện của mình, câu chuyện quá trình dậy thì của mình cùng với LoL ^^.

Lần đầu tiên mình biết đến LoL là vào cuối năm mình học lớp 9 (năm 2015). Khi đó mình vẫn là một cậu nhóc ngây thơ, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ chẳng biết đến điện tử là gì. Hồi đó, đối với mình game dù là trò gì cũng là một thứ rất có hại, rất tiêu cực, bởi mình hồi đó ngoan lắm, ba má đặt đâu là ngồi đó, bảo là nghe ^^, giờ mới đổ đốn thế đấy ^^.

Đến cuối năm lớp 9, mình thấy sức học của mình cũng khá tốt – học đều tất cả các môn (mà éo phải là khá đâu, mình tự tin là lúc đó mình học giỏi nhất cái trường cấp 2 đó luôn) nên mình đã xin bố mẹ cho mình đăng ký thi tuyển cấp 3 ở 1 trong 2 trường Chuyên Biên Hòa – Phủ Lý hoặc Chuyên Lê Hồng Phong – Nam Định. Một phần vì sức mình có thể thi được, một phần là vì hồi đó mình muốn có xe máy điện để đi, nên phải chọn trường nào xa xa nhà xíu thì mới được cấp xe.

Và bố mẹ mình kiên quyết không cho mình thi trường nào cả, bắt mình thi trường ở gần nhà. Sau bao ngày thuyết phục, rồi cả giáo viên người thân, anh em bà con làng xóm, bố mẹ mình không nghe, họ bảo đi xa là hư người ra, lại lêu lổng,… tóm lại là “KHÔNG”.

Mình shock nặng, đây là lần đầu tiên mình có ý kiến, chính kiến, quan điểm với bố mẹ, và cũng là lần đầu tiên bị từ chối. Ý nghĩ trưởng thành, nghĩ cho bản thân đầu tiên của mình đã bị đè bẹp…

Và sau đó, chẳng thiết đi học nữa, trốn học ở trường luôn! Lúc  đó mình nghĩ làm như vậy là để biểu tình cho việc bố mẹ không cho mình thi, mình chỉ mong bố mẹ phát hiện ra rồi họ sẽ tức điên lên, tóm lại là mình muốn công kích họ sau khi họ từ chối yêu cầu của mình. Nhưng oái ăm, vì ôn thi cấp 3 nên thầy cô cũng không điểm danh, và họ cũng tưởng mình đi ôn chỗ khác để thi chuyên, nên chẳng ai báo cho bố mẹ mình cả. Trong suốt quãng thời gian một tháng trước ngày thi mình la cà khắp các quán xúc xích bánh xèo vỉa hè. Ăn mãi cũng chán, cuối cùng mình mò đến các quán Net. Và ở đây mình đã biết tới LoL.

Một tháng sau thi cấp 3, mặc dù suốt tháng đó mình chẳng động chạm gì đến bài vở, nhưng khi đi thi mình làm bài vẫn rất ổn, duy có môn Văn là được 6,5 còn lại Toán, Anh mình đều được 10 (hồi mình thi chỉ có 3 môn thôi, Toán, Văn hệ số 2, ngoại ngữ hệ số 1 cộng lại mình được 43/50điểm). Với điểm số như vậy mình vẫn vào A1, lớp điểm của trường đó. Đối với mọi người thì bình thường, bởi mình vẫn là một đứa học giỏi, nhưng đối với mình, không động tay động chân gì tới sách bút mà được như vậy quả là perfect! Hí hửng với cái thành tích đó, mình quyết định tiếp tục đầu tư hết sức vào LoL, chẳng thiết tha gì việc học nữa, mình chủ quan quá mà, ảo tưởng sức mạnh bản thân, đến giờ ngồi viết những dòng này… haizz… chỉ biết thở dài thôi…

Những ngày tháng đầu tiên bước vào game, ôi đó quả là những tháng ngày vui tươi hồn nhiên biết bao, có vô vàn thứ mình cần khám phá, nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến mình thích thú với LoL rồi.

Mình tra Google, search Youtube, đọc tiểu sử từng con tướng, xem chi tiết từng cái Cẩm nang Tướng của EsportTV, xem những clip LEESIN montage, YASU montage, ZED montage,… rồi đem ra luyện tập các skill học được với “Máy tùy chọn”- một chế độ đánh máy trong LoL (hồi đó chưa có Phòng Tập như giờ) vất vả lắm. May mắn là mình cũng có một cái máy tính riêng (do hồi  xưa có thi Olympic Toán nên mới được) nên không tốn nhiều tiền ra NET, thi thoảng bọn bạn rủ solo đánh lớp thì mình đi. Hồi đó mình thực sự nghiêm túc với LoL, mình đọc lí thuyết rồi mới thực hành rồi mới đem đi đánh thường, rồi mới đánh Rank,… nói chung là mình rất chuẩn chỉnh trong việc chơi, nhiều khi mình còn suýt quên là mình đang chơi game.

Và rồi cứ thế mình quen dần, quên mất nhiệm vụ chính là phải học, mình còn quên luôn cả cái ước mơ hồi nhỏ của mình là trở thành doanh nhân tỉ đô :(. Cuộc sống xuyên suốt 2 năm đầu cấp 3 của mình chỉ là Game và ngủ. Đến lớp mình chẳng thèm nghe giảng nữa luôn, mình thức khuya nhiều, sáng đến lớp ngủ, về nhà là chơi. Mình xin tiền đi học thêm nhưng không đi học thêm, hôm thì ra net ngồi, hôm thì nạp mua Skin tướng. Và kết quả học tập của mình lúc nào cũng bét lớp. NHƯNG!

Mình mặc kệ, mình lì như vậy đấy, chẳng chịu nghĩ tới hậu quả, có vẻ như dư chấn của việc mình bị từ chối thi Chuyên hồi lớp 9 vẫn còn. Từ hồi đó đến giờ quả thực mình chẳng nghe lời ai bao giờ, mình phá vỡ mọi thứ, mọi nguyên tắc, không còn là cậu học sinh chăm ngoan ngày nào nữa.

Dần dần tần suất trốn học của mình tăng lên, mình bỏ cả tiết chính, và giờ cuối cùng bố mẹ mình cũng biết và họ nổi khùng lên với mình, họ la mắng mình, chửi bới đánh đập, đuổi mình đi.

Và các bạn biết không, mình đã đi thật, trong suốt 3 ngày đạp xe không ăn, thi thoảng khát quá mình vào các quán ven đường xin rửa tay (tự làm bẩn tay, chân rồi xin vào đó rửa nhờ) để kiếm cớ uống nước. 3 ngày đó chỉ uống nước và đạp xe từ nhà mình – tỉnh Hà Nam, xuôi theo Quốc lộ 21A đạp đến thị trấn Ngô Đồng Nam Định thì hết đường để đi. Cộng thêm mệt bởi kiệt sức, 3 ngày đó mình chỉ ngủ có 1 đêm và là đêm ngày thứ 3, khi đã quá mệt.

Trong 2 ngày đầu tiên cái đầu của mình nghĩ ra đủ thứ, nào là bỏ nhà đi rồi tự xin việc làm, rồi sau này giàu có trở về,… nhưng càng đi thì cái ý chí đó ngày càng héo mòn dần… mình cười một cách cay đắng… không nơi đâu bằng nhà… Hahaha… Với ánh nhìn của mọi người dành cho mình mỗi khi mình vào xin rửa tay, mình ước mình có thể trở lên vô hình ngay lập tức. Thật sự rất xấu hổ, mình nghĩ rằng họ đoán được ra mình là một thằng đang bỏ nhà đi. Ôi họ mà biết được thì nhục nhã, nhục kinh khủng! Bởi họ cứ hỏi mình “nhà cháu ở đâu, bác nhìn mày lạ lắm, không phải người ở đây đúng không?”. Mình chỉ biết gật đầu vâng vâng liên tục rồi nhanh chóng rời đi. Tủi thân, nhục nhã, mỗi lần như vậy, cổ họng mình cứ nghẹn lại, khóe mắt mọng lên, mình vụt xe đạp đi mặc kệ những khuôn mặt tò mò đó.

Như vậy thì làm sao mà xin được việc chứ? Như vậy thì làm sao mà giàu được chứ??? Mình vừa nghĩ vừa đạp, cứ thế cứ thế mình mệt quá. Đêm ngày thứ 3 đó mình vẫn chưa có ý định quay về, mình vào một ngôi nhà chứa rơm ở một cánh đồng để ngủ tạm. Đêm hôm đó mình đã khóc rất nhiều, mình nghĩ về gia đình, về cái nguyên nhân mình có mặt ở đây, ngay lúc này, mình hét lên, gào thét, sụt sùi, mình tức điên lên, mình đấm đá tay chân vào tường, càng đánh mình càng đau. Nhưng mình không dừng lại, mình muốn trừng phạt bản thâm mình vì đã làm những điều sai trái, đã tự hại mình ra nông nỗi này. Vừa khóc, vừa mệt, cứ thế mình thiếp đi lúc nào không hay.

Mình sai hay bố mẹ mình đã khiến mình sai? Đó là câu hỏi đến giờ mình vẫn luôn thắc mắc. Nếu hồi đó bố mẹ cho mình học trường Chuyên, nếu hồi đó mình không giận dỗi bỏ học? Cứ thế những giả thuyết về quá khứ cứ dằn vặt mình.


Ngay trong đêm đó mình tỉnh giấc, bởi muỗi đốt nhiều quá mình không thể ngủ được, mình quyết rồi! Mình sẽ trở về, mình không thể như này mãi được, mình chấp nhận mình không đủ can đảm và bản lĩnh để sống tự lập tại thời điểm bây giờ được bởi mình chẳng có tí kiến thức nào. 2 năm vừa rồi trong đầu mình chỉ toàn Leesin Sóng âm R Tốc biến. Mình không có một tí kiến thức nào về cuộc sống cả. Nhưng mình còn 1 năm nữa, mình sẽ làm lại, mình không thể như này được, đây không phải là con người mình muốn!!!

Lời bình của tác giả:

Warning!!!

Hôm nay mình viết đến đây thôi, viết một bài xem ý kiến mọi người thế nào đã, nếu hay và được mọi người đồng tình thì mình sẽ viết tiếp. Đây là câu chuyện có thật, và đó là mình, mình không muốn chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến một ai đó yêu thích LoL, bởi mình vẫn chưa kể xong. Trong phần tiếp theo mình sẽ kể chi tiết hơn về quá trình mình phát triển bản thân đồng hành theo đó là game, và nó thực sự rất hay, và sôi động, không ngột ngạt như phần 1 này đâu ^^.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


7 cụng ly

  • Trần Đạt - 10.06.2019

    Lang than lang thang văn hóa ẩm thực con người Tràng an …


  • 03stio - 15.06.2019

    tôi lại tưởng là DotA hay Dota2 chứ


  • Ias - 30.12.2019

    0 rõ tác giả giờ ra sao.


  • Minh - 18.02.2021

    Sai rồi bạn ơi. Liên Minh lấy cảm hứng HOÀN TOÀN từ DOTA.Còn DOTA lấy cảm hứng từ warcraft nhé


  • Quang Minh - 25.06.2021

    Bạn Minh ơi, mình cũng không muốn nói lắm, nhưng:
    Dota2 lúc đầu CHÍNH LÀ phiên bản khác của Warcraft, còn LoL lúc đó cũng chỉ giống dota thôi, y hệt warcraft nha. Thật ra lúc đó game MOBA còn chưa ra đời. Hai nhà phát triển của Riots muốn tạo ra một game mà không lấy cảm hứng từ cơ chế War


  • Quang Minh - 25.06.2021

    tiếp nha,mình đăng nhầm:
    Warcraft,nên họ đã TẠO RA cơ chế map với 3 đường, và một khu rừng ở giữa. Đó chính là Summoner’s Rift và game MOBA ra đời.
    Thế thôi, chẳng có gì đâu. và:
    MẸ CHA THẰNG ĐIÊN, TAO HỎI THẬT NHA, MÀY CÓ BIẾT CÁI VẸO GÌ VỀ LOL KHÔNG? KHÔNG BIẾT THÌ ĐỪNG CÓ NÓI. NẾU LOL LẤY CẢM HỨNG HOÀN TOÀN TỪ DOTA, SAO NÓ KHÔNG DEAD? THÊM NỮA: LOL CHƯA BAO GIỜ LỖI THỜI, DÙ 11 NĂM TRÔI QUA, TẠI SAO LẠI VẬY? VÌ LỐI CHƠI KIỂU MOBA MỚI MẺ KHÔNG GIỐNG CON GAME DOTA ĐÃ MỤC NÁT VÀ CHÁN NẢN KIA. Vậy đấy bạn Minh ạ[bạn Minh trên mình á]