Không ai có quyền tận hưởng trò chơi điện tử

Chủ xị

  

Tôi chơi game khá dở. Từ lúc sinh ra, Thượng Đế đã cho tôi một kĩ năng chơi game như c*t, nhưng bù lại là sự lười biếng không ai bì kịp. Thế nên, khi bắt đầu biết đến thế giới game từ 3 năm trước, tôi gặp khá nhiều vấn đề về sinh lý, tức sinh hoạt về mặt vật lý. Trong khi những người chơi LMHT cấp 30 thì đang cầm Yasuo khuynh đảo đấu trường Đồng 5 khắc nghiệt, thì tôi đang dậm chân tại chỗ với những Ashe và Annie. Những tưởng đây chỉ là do tôi không giỏi chơi game MOBA, nhưng thật tiếc là không phải vậy. Khi tầm nhìn về game của tôi rộng mở, và tôi được giới thiệu tới những Dark Souls của các thể loại game khác nhau, tôi nhận ra mình dở toàn diện chứ không phải dở lệch như đa số mọi người.

Far Cry 1, số lần tôi bị khỉ đột biến cạp đầu không dưới 50, trong chế độ dễ. Don’t Starve, một game mà cả cái tựa đề của nó cũng đã bảo tôi “Đừng chết”, cũng đã làm tôi phải bỏ mạng cỡ chục lần vì ngựa non háu đá. Halo ở chế độ Bình thường, tựa game BSGNTN (à, giờ thì tôi hiểu sao người ta thường viết tắt chữ First Person Shooter hơn là viết tắt Bắn Súng Góc Nhìn Thứ Nhất rồi) mà tôi thích nhất mọi thời đại, và trong chế độ “dành cho bé ngoan” nhất, tôi cũng phải chết lên chết xuống vì cả chục lý do nhảm nhí, vì những kẻ thù mà lẽ ra sẽ dễ dàng tiêu diệt nếu tôi biết mở mắt bắn súng.

Nếu đây là thế giới ngược như trong truyện Doraemon, thì chắc giờ tôi đã là Bill Gates của những kẻ chơi game dở. Khi than thở về sự thiếu kĩ năng của tôi chán chê rồi, thì tôi chợt nghĩ về hai điều. Một là có thực là phải chơi game giỏi thì mình mới vui? Hai là, xác suất tôi có kĩ năng chơi game thượng thừa trong kiếp sau là bao nhiêu?

Tôi thực sự nghĩ rằng nếu như có một cộng đồng nào tệ hơn cộng đồng furry thì đó sẽ là cộng đồng game thủ (nói chung nhé, vì trên bề nổi, cộng đồng game thủ rất là “độc hại”. Tôi là một trong số ít những người may mắn tìm được đến bề chìm của nó). Trong kinh nghiệm vài ngày chinh chiến của tôi trên các forum tạp nham về game gủng ngớ ngẩn bên Bắc Mỹ thì luôn có một vài loại người hoạt động năng nổ nhất. Loại đầu tiên là những người sinh vào những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90. Họ thường có một cái phòng đặt riêng để làm đền thờ cho Super Mario 64, Banjo Kazooie, Yoshi’s Island, Chrono Trigger, vân vân. Nếu có ai đăng một bài viết chỉ cần nghi vấn sự vĩ đại của những game đó thôi, họ sẽ vào phần bình luận mà phun châu nhả ngọc liên hồi về sự vĩ đại của thiết kế, của âm nhạc, của đồ họa, và việc nó đã cách mạng hóa nền game thời bấy giờ.

Thú thực thì, họ không sai. Super Mario 64 quả thực đã cách mạng hóa trò chơi điện tử, từ 2D lên 3D. Chrono Trigger quả thực có phần âm nhạc cực kì tuyệt vời. Nhưng vấn đề ở chỗ cách họ hành văn. Họ sẵn sàng sỉ vả người đối diện bằng mọi phương diện có thể để đút vào đầu người đối diện những suy nghĩ đại loại như “Game tao thích là game tuyệt vời nhất mọi thời đại, và game mày thích không có bất cứ giá trị gì hết. Mày nên cảm thấy nhục nhã vì mày đã thích chơi một trò chơi điện tử tuy không hay về mặt khách quan – nhưng khá vui về mặt chủ quan – đi. Mày dám chơi Fortnite và cười đùa với bạn bè mày trong khi tao đang cố gắng nhắm bắn một cái pixel màu đen cách tao 15 cây số để giành hạng nhất trong game Quán Rượu G? Đi chết đi. Thằng chơi game dở”.

Và bạn đọc thân mến, tôi chỉ nói quá lên khoảng 50% thôi. Sau khi tranh luận văn minh chán chê những game mà họ đã chơi từ hồi bé thì họ bắt đầu bĩu môi khinh bỉ người khác vì họ chơi game dở. Ngoài việc bất lịch sự rõ ràng ra thì, việc ấy còn giúp thổi phồng cái tôi to tướng của họ.

Không đúng 100% ý của bài, nhưng chắc bạn đọc cũng hiểu đại ý rồi.

Việc chỉ trích cách người khác chơi game… xem như là cũng tạm chấp nhận được. Vì bản thân mọi sự chỉ trích đều là một lời khuyên. Và nếu bạn có thể nhìn thấu được sự thô lỗ của những câu bình luận mà tự họ cho là rất hay ho đấy, thì ý muốn của họ cũng là giúp trải nghiệm game của bạn hay ho thêm một chút mà thôi. Trong Halo 3, chính bản thân nhà sản xuất game cũng nói với người chơi rằng chế độ chơi Anh hùng là chế độ chân thực nhất, và là “the way Halo was meant to be played” (Halo được thiết kế để chơi trên chế độ này). Đây là lời từ nhà phát hành, nên tôi sẽ không bàn luận nhiều, vì chính họ cũng đã tạo ra và tinh chỉnh trò chơi đó đến mức họ cảm nhận rằng Anh hùng mới là độ khó thích hợp nhất cho Halo.

Nhưng vấn đề là sẽ có một số người chơi mới muốn vào game để cảm nhận cốt truyện là chính. Họ không quan tâm xem cái vòng lặp gameplay được thiết kế như thế nào, mà họ chỉ cần biết cái “vòng thánh” liệu có kích hoạt và nhân loại có chết sạch hay không. Và với kĩ năng chơi game không lấy gì làm xuất sắc của họ, thì tôi không nghĩ việc ngắm xác nhân vật nằm dưới đất sau khi bị bắn gục khoảng vài chục lần sẽ làm họ quan tâm hơn đến “trải nghiệm game của nhà sản xuất”.

Nhà sản xuất game ắt cũng hiểu điều đó, và sự thêm vào các chế độ chơi dễ hơn luôn là một sự thay đổi được chào đón. Nếu trò chơi đủ làm họ hứng thú để thực sự nỗ lực cải thiện kĩ năng, hay thậm chí là lấn sân sang cả mảng đa người chơi, leo xếp hạng, v.v… thì xem như việc mang đến niềm vui đã hoàn tất. Thực sự thì… ai cũng muốn giỏi về một lĩnh vực nào đó cả.

Sau khi nói xong về việc người ta chơi game ở độ khó nào, thì họ bắt đầu bảo người ta nên chơi game nào, dù gu của họ có thể khác nhau một trời một vực. Vâng, bạn đọc có thể tự hỏi, “Mắc gì ở đoạn 2 nói về game cũ mà đoạn 3 lại nói về độ khó? Cua gì gắt thế?”. Và bạn hoàn toàn đúng nếu bạn nghĩ thế, và do đã lỡ đánh máy đến đây rồi nên tôi khá lười, nên thôi, có trách thì trách admin. Quay lại chủ đề chính của đoạn này, một bộ phận những người tự xem mình là “thượng đẳng” vì họ sinh ra và chơi những game cũ mà hay thời bé, nên tiêu chuẩn của họ bị quyết định bởi chất lượng của những game ấy.

Nhưng, tôi muốn làm rõ một điều. CÓ GAME HAY, VÀ CÓ GAME DỞ, KHÔNG CẦN BIẾT Ý KIẾN CỦA BẠN RA SAO. Khi đánh giá game, người đánh giá sẽ cố gắng có cái nhìn khách quan nhất có thể về game đó, đánh giá nó dựa trên những tiêu chuẩn mà cộng đồng đã đặt ra. Cốt truyện của game đó có thực sự lôi cuốn hay không, hay chỉ là một mớ tên nhân vật ném vào và hi vọng người chơi sẽ quan tâm đến tụi nó? (Evertale là ví dụ). Vòng lặp gameplay của nó như thế nào, có hay hay không, hay chỉ là ấn nút vuông liên tục đến khi nhân vật nâng được khối đá to tướng ra khỏi đầu? Đó là một vài ví dụ của những khía cạnh của game mà có thể đánh giá được về mặt khách quan, vì nó có thể được nhận xét bằng những tiêu chuẩn đã được quyết định sẵn.

Nhưng sự “hay” và sự “dở”, đôi khi… nó không liên quan đến việc người chơi có “thích” nó hay là không. Cả thế giới có thể rủa “Superman 64” là game trên hệ máy N64 tệ nhất mọi thời đại, nhưng vẫn có người chơi nó và tận hưởng nó, vì họ bị ngu – ý tôi là vì họ cảm thấy vui khi chơi nó, đơn giản thế thôi. Nhưng không, theo như bộ phận “thượng đẳng” thì nếu như người khác không thích game mà họ tôn thờ, không tâng bốc game mà họ sùng bái, thì ý kiến của người khác ấy sẽ chẳng có một kí-lô giá trị nào cả. Những người chỉ muốn chơi game để thư giãn đầu óc cũng không thể thư giãn khi nghe tiếng léo nhéo léo nhéo của bộ phận thượng đẳng. Thành ra chẳng ai còn quyền chơi game trong vui vẻ cả.

Đây chỉ là một bài viết mang tính chất phóng đại những sự kiện mà người viết bài đã tai nghe mắt thấy, và có thể đã sờ (không phải sờ kiểu đó). Gạch đá xin hãy để dành làm bệnh viện dã chiến chống COVID-19. Nhớ rửa tay thường xuyên nhé.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


6 cụng ly

  • Không Hy Vọng - 29.03.2020

    Well, dân thượng đẳng thì tôi sẽ không bình luận gì nữa vì tôi biết thừa họ như nào rồi. Có lẽ chắc ông cũng như tôi, nhưng tôi tệ ở game khác: Yakuza series. Ngoài lề một tí đó là gần đây có drama bản quyền của VTC Game khiến tôi muốn có chút bàn luận sắp tới cùng anh em trong quán.
    P/S: Ít nhất tôi thấy ổn khi chơi game mà múa Yasuo được.


  • Whale - 29.03.2020

    Múa bút hay đấy!


  • Call Me Daddy - 29.03.2020

    Ouch


  • Yama Kuma - 31.03.2020

    Tôi thấy không nên gọi thượng đẳng làm gì vì mấy người bác ám chỉ đến đơn giản là tập hợp những đứa trẻ trong xác người lớn, bảo thủ và chỉ muốn nghe những điều họ muốn nghe thay vì tôn trọng ý kiến người khác. Gọi họ bằng cụm từ “thượng đẳng” tuy mang ý châm biếm nhưng nhiều khi có người lại không hiểu đc và lấy đó làm điều gì đó hay ho, giống như kiểu nhiều người cho rằng hút thuốc là thể hiện cho sự trưởng thành nên thanh niên đua nhau đi hút để thể hiện sự ”nam tính” bằng cách phá phổi mình trước 🙂 Xin đề xuất ý kiến gọi những con người này bằng “nhóm cực hữu” cho nó uyên bác 😀


  • - 30.03.2021

    Nhảm


  • Trả lời - 30.03.2021

    Nhỏ không học lớn đi viết báo