Là game thủ, để lại gì cho thế hệ con cháu?

Huyền thoại ★

  

Hồi bé trong khoảng thời gian ngắn ngủi chơi với nhau, ông anh tôi có một bộ sưu tập bài Pokemon. Thời điểm ra nước ngoài không mang theo được, ông ấy cho tôi cái album chứa tất cả thẻ bài đó. Tôi đã đổi album đó lấy vài bộ truyện tranh (Crocket, Yugi, …) Giờ lớn đầu vẫn thỉnh thoảng tôi mua bài Pokemon, có lẽ bao giờ đầy album (tôi không vội) thì sẽ cho ai đó.

Tôi nghĩ chúng ta đều từng sưu tầm cái gì đó. Kiểu hồi nhỏ là phiếu bé ngoan, tạp chí/báo game, sách/truyện, bài Pokemon, đĩa game… Rồi đến một lúc nào đó thì chúng ta bỏ quên chúng (kiểu dậy thì thành công: quăng luôn bộ sưu tầm phiếu bé ngoan vào thùng rác; lần đầu thất tình: quẳng đống tiểu thuyết vào xó tủ…) Dần dần chúng ta quên mất tiêu, mọi thứ trôi vào dĩ vãng, và nếu có nhớ lại thì cũng là kiểu: Ôi hồi đó mình thật trẻ con, thật ngớ ngẩn.

Tuy nhiên cuộc đời không quan trọng chúng ta ngớ ngẩn hay sáng láng, đến một lúc nào đó cuộc đời cũng xếp chúng ta vào xó. Cũng giống như một lá bài trong album, chúng ta chỉ là một bản thể trong bộ sưu tập con người của một thời kì nào đó. Hãy tưởng tượng có một vị thần cai quản thời gian, và thời gian đi tới đi lui là do cách vị thần đó lật/mở album thời gian. Trong album đó có một “lá bài” là chúng ta. Vị thần này có thể thích hoặc không thích chúng ta, cũng giống như ta luôn thiên vị vài “mảnh” trong bộ sưu tập của riêng mình. Nếu được yêu thích, có thể vị thần đó sẽ tạo ra các lá bài mới dựa trên hình mẫu của chúng ta. Còn nếu không thì coi như chúng ta yên vị ở đó. Thời gian định hình mọi thứ, và định hình bằng sự ghi nhớ.

Chúng ta nhớ đến Mozart bởi vì bộ sưu tập Sonata và Concerto của ông, nhớ tới Fitzgerard bởi The Great Gatsby và Tender is the Night… Đúng vậy, chúng ta nhớ tới ai đó bởi bộ sưu tập họ để lại, cũng giống như mỗi lần đọc The Great Gatsby chúng ta sẽ nhớ lại Fitzgerard thì giờ đây, chúng ta để lại “sự ghi nhớ” trong nhau bởi bộ sưu tập. Mỗi bộ sưu tập là câu chuyện của một con người, được kể theo những hình thức mà văn nói không thể kể được, và chứa đựng những thông điệp vượt lên thời gian. Chúng ta có thể không vĩ đại như Mozart hay Fitzgerard để được hàng triệu người nhớ đến. Nhưng có lẽ trong thâm tâm những con người vĩ đại đó cũng không chủ đích vậy. Họ có lẽ chỉ muốn kể ra một phần cuộc đời họ trước khi bị thời gian xóa đi.

Đến khi cảm nhận được việc “bị xóa đi”, có lẽ con người sẽ thích chơi trò hoài niệm. Muốn kể về một cái gì đó, kiểu vậy. Khi một người mẹ tặng lại bộ kim thêu cho con gái, hay một người cha tặng bộ sách cho con trai, đó là một cách truyền lại những kỉ niệm và thói quen từ quá khứ, như một sự tiếp nối cho tương lai. Cũng giống như việc con người luôn muốn chinh phục không gian bằng những tàu vũ trụ tiên tiến nhất, những phát kiến khoa học kì lạ nhất; thì đồng thời con người cũng muốn chinh phục thời gian bằng những câu chuyện được kể mãi mãi: Những câu chuyện để nói rằng dù trăm nghìn vạn tỉ năm nữa chúng ta vẫn là con người, chúng ta sẽ trường tồn theo thời gian bằng những câu chuyện được kể lại.

Với mỗi cá nhân nhỏ bé riêng lẻ, chúng ta luôn “kể lại” theo những cách riêng. Giả sử sau này tôi muốn kể cho con tôi về khoảng thời gian si mê Elizabeth trong Bioshock hay tôi đã là Pokemon Master thì phải kể như nào?

Mua một quyển Artbook về Bioshock và “collect” tất cả Pokemon trong một cái băng Gameboy, rồi vào ngày sinh nhật tuổi lên 6 sẽ mang ra tặng? Tôi tưởng tượng ra một hình ảnh như sau: Tôi sẽ bế đứa con bé bỏng lên và thì thầm vào tai nó: Này con yêu, hôm nay bố sẽ kể cho con nghe về một bí mật!

Tặng ai đó một kỉ niệm và một điểm khởi đầu, đó hẳn là món quà quý!

A4solutely

Huyền thoại ★

  
At least you have something work for you, absolutely

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


2 cụng ly