Những khoảnh khắc mình ghét nhất khi trải nghiệm các tựa game

Huyền thoại ★ ★

  

Các anh em cho mình hỏi: Game là một món ăn tinh thần, hay cao hơn là một nghệ thuật, mà đã là nghệ thuật thì phải có lúc này lúc kia chứ phải không?

Hôm nay mình xin phép được xả những gì mình cảm thấy khó chịu nhất, để các anh em biết được cái mình “ghét” nó củ bựa như thế nào.

1. Vượt đèo leo núi trong Skyrim

Phần 5 của loạt game huyền thoại này chắc không cần phải giới thiệu đâu nhỉ, phải nói rằng Bethesda đã rất thành công trong việc xây dựng một vùng đất rộng lớn với đủ các thể loại quái vật, con người và những câu chuyện xung quanh, dĩ nhiên main chính – Dragonborn cũng được chăm chút hơn bình thường rồi,

Chỉ có điều… so với Oblivion hay Morrowind thì Skyrim quá nhiều núi. Phải, cứ đi được vài ba cây số lại gặp một dãy núi phủ đầy tuyết, nhưng các anh em ơi, đây là năm 2011 chứ ko phải 2020, cho nên khả năng tương tác với núi Bê Tha gần như chẳng màng. Vì vậy vượt núi là cả một cực hình, nếu không có cầu thang thì phải bám vào vách núi từng tí một, nói chung rất cực (như Tomb Raider thì còn có cái cuốc chim, hay Breath of The Wild cho đu bám thoải mái, thế còn đỡ). Số lần mình trượt chân phải load lại save không đếm được, tức quá bật cheat xuyên tường “tcl” luôn, đến giờ vẫn thấy hối hận vì lạm dụng cái cheat này, nó phá tan nát trải nghiệm game, chả ra đâu vào đâu cả, về sau học được skill cưỡi rồng, tổ cha nó, đáng lẽ ra game phải cho cái skill này sớm hơn chứ, làm mất cả hứng.

2. Bị Spore Carrier vồ trong toilet, Fallout: New Vegas

Vault 22… không biết mấy cái hầm khác thế nào, nhưng mà đây là cái hầm trú ẩn khiến tim mình loạn nhịp nhất.

Đa số các hầm trú ẩn (Vault) trong Fallout đều bị sa mạc bao phủ, riêng cái hầm này thì cây cỏ xanh tươi quá mức, giống như một nhà kính trồng cây vậy, mà khoan, bọn Vault-Tec dựng hầm để thí nghiệm lên cư dân trong đó mà, thế nên kiểu gì cũng có vài trò kỳ dị trong đó (kiểu như “Garryy…” hay đại loại thế).

Bên ngoài đã xanh, bên trong còn “tươi” gấp mấy lần, từ cổng đã thấy toàn thực vật rồi, chúng nó mọc chen chúc, tràn lan, bám cả vào cửa và vách hầm, xuống sâu hơn một chút thì, gặp bụi cây đầu tiên, nghĩ không có gì đáng lo nên đàng hoàng bước qua…

Áaaa… MA CÂY, CỨU CON MÁ ƠI!!!

Một con Spore Carrier lồm cồm bò dậy, nhè mình vồ lấy vồ để, mày ngon á con ma kia, Veronica đâu bắn nó!! Dám hù bố hả?

Sau khi bị ăn vài chục viên đạn, con Spore Carrier nằm gục một góc, cũng may là ngoài yếu tố bất ngờ ra thì con này cũng không mạnh lắm, nên mình mới vượt qua được (nếu nó mà khoẻ như bọn Deathclaw thì toi chắc, hành lang chật hẹp, đánh xáp lá cà với mấy thể loại đó thì cầm chắc một vé loading checkpoint)…

…Lại lần mò qua buồng tạo oxy trong hầm, cái toilet trông có vẻ rộng, vào đấy loot đồ chắc đem quăng shop cũng được kha khá nắp chai… Từ từ đã, hình như buồng cuối có cái gì đó, thử qua kiểm tra xem thế nào (sai lầm lớn nhất của mình đó các hiệp sĩ ạ, vì khi mở cửa ra thì…)

Áaaa… ĐẬU PHỘNG TODD HOWARD, NHÉT QUÁI VẬT VÀO NHÀ VỆ SINH À, TROLL GAME THỦ CŨNG VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI CHỨ!!!

Lần này vượt quá sức chịu đựng của mình, thử hỏi nếu đi “giải quyết nỗi buồn” cũng không được yên thế này thì bó tay, nói thật lòng thì Fallout đúng là một game hành động nhập vai pha kinh dị (mà phần kinh dị chiếm cũng khoảng 70% game rồi), đám Centaur hay Feral Ghoul núp ở mấy góc khuất… hay tụi robot quái dị, đàn Mirelurk… Thôi cho mình xin kiếu, chơi game cứ lo nơm nớp bị hù, ớn đến già luôn (tất nhiên so với những tên tuổi horror đình đám thì không bằng rồi).

3. Tìm thấy hài cốt của Vera Keyes trong DLC Dead Money, cũng từ Fallout New Vegas

Game chính đã bựa, DLC còn bựa hơn.

DLC Dead Money lấy bối cảnh ở Sierra Madre, ông chủ nơi này xây dựng nên một sòng bạc với những trang thiết bị hiện đại nhất, đủ để Enclave hay Brotherhood of Steel phải dè chừng.

Nhưng sau nhiều biến cố, phần lớn dân ở đó chết sạch vì màn sương độc màu đỏ, bản thân ông chủ và cô nhân tình Vera Keyes cũng mất tích. Đến thời điểm nhân vật chính xuất hiện thì khu vực này chỉ còn những bãi mìn, bẫy gấu, đám Ghost People (chính là những công nhân bị nhiễm sương độc nên biến đổi thành quái vật) cùng những ảnh ảo Hologram vô tri vô giác, chúng trở thành các hung thần giữ cửa nơi đây (lão chủ giấu cả tấn vàng trong tư dinh, không ngạc nhiên lắm nếu chỗ này được canh gác kỹ như vậy).


Sau hàng chục lần đạp phải bẫy, bị Ghost People xiên, Hologram bắn gục, cuối cùng mình cũng vào được sòng bài, đám Hologram cản trở khá ác liệt, ngoại trừ bọn nhà cái và một ảnh ảo đặc biệt-Vera Keyes. Theo sự dẫn đường của nó, mình đi qua các căn phòng, mở khoá và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây, những gì còn lại của cô bồ nhí này chỉ còn là mớ thuốc kích thích vung vãi xung quanh, dòng chữ “LET GO” viết bằng máu, và bộ hài cốt vẫn còn mặc nguyên chiếc váy của Vera.

Hoá ra do cuộc đại chiến nên nơi đây bị cô lập, ông chủ thì mất tích, cô tình nhân bị mắc kẹt, ngày qua ngày trong môi trường tù túng, chỉ có thuốc cấm và lũ Hologram vô tri bầu bạn, thực phẩm cũng cạn, nên Vera từ từ hoá điên, chết dần chết mòn trong môi trường giam lỏng (giống cung nữ Tử Cấm Thành ghê ta).

Quang cảnh lúc đó khá là kinh dị, nói thật là mình chỉ muốn biến khỏi đó ngay lập tức, có lẽ nếu bộ hài cốt đó mà cử động được thì tấm thân yếu đuối này ngất luôn quá anh em ạ (nhập cheatcode revive vào là chúng ta có ngay một bộ phim kinh dị hạng trung, tuy nhiên cũng thừa sức hù mấy anh em yếu bóng vía, và có lẽ cả các chị em mê game nữa).

Cơ mà cái sau đây còn ghê hơn gấp nhiều lần…

4. Những pha Jumpscare trong Fatal Frame

Trong số các game kinh dị mình từng trải nghiệm qua, Fatal Frame là tựa đặc biệt nhất, vì mình không đủ gan chơi trực tiếp trên giả lập hay console, mà chỉ dám dùng Youtube với đọc lore trên fandom thôi (Resident Evil hay Clock Tower còn đỡ, chứ Fatal Frame thì…).


Nói thật với các anh em là mình chỉ trụ được tối đa 15 phút ingame, còn đoạn nào có jumpscare thì mình hãi đến mức tắt clip luôn. Tecmo họ xây dựng bầu không khí trong game quá tốt, khiến thần kinh game thủ nặng nề u ám, nếu không muốn nói là căng như dây đàn piano, chỉ cần hù vài phát, ít thôi, nhưng hù phát nào đứng tim phát đó.

Kizuna Himuro

Broken Neck Woman

Thứ nhất là về hình ảnh: Những địa điểm như dinh thự Himuro hay làng Minakami tuy tổng thể như một mê cung, nhưng lại có những chỗ vừa khuất vừa hẹp, đã thế ánh sáng duy nhất lại phát ra từ cái đèn pin bé tí, nên quá phù hợp cho những pha vồ, hù doạ của những oan hồn với hình hài không còn nguyên vẹn (kiểu Kizuna Himuro hay Broken Neck Woman, cứ thử tưởng tượng một oán linh với đầu và tứ chi tách rời khỏi thân hay người đàn bà gãy cổ nhào đến trước mặt thì có hãi không?).

Thứ hai là về phần âm thanh: Những bài OST trong game, u ám và kinh dị đến mức đảm bảo đa số các anh em sẽ mất ngủ khi trải nghiệm (Lavender Town trong Pokemon chỉ hơi nhức óc tí thôi chứ mình thấy cũng bình thường), cộng thêm tiếng rên rỉ của mấy con ma nữa, thế nên không ít người đã chạy làng sau khi trải nghiệm chưa lâu.

Thứ ba là về gameplay: Những nhân vật chính (Miku, Mio, Rei…), có tốc độ chạy còn chậm không khác rùa bò, trong khi mấy con ma nhanh hơn hẳn so với bình thường. Đã thế cái máy ảnh Camera Obscura, vũ khí chính của game lại có cơ chế hoạt động cực kỳ oái oăm: Để đạt được mức sát thương chí mạng (Fatal Frame), người chơi phải căn sao cho vòng tròn ở giữa chạy đầy thanh lực, mà điều đó chỉ có thề xảy ra khi hồn ma áp sát cực gần, chuẩn bị vồ người chơi (nhưng mà không làm thế thì khi đánh boss sẽ khó, lượng phim tốt thì có hạn, trong khi thanh máu của mấy con ma này hơn hẳn bọn tôm tép mà, đặc biệt là những con trùm như Sae hay Kirie đó).

Miku Hinasaki

Rei Kurosawa

Mio và Mayu

Mà nói thật những oan hồn trong game cũng rất đáng thương, như Kirie hay Reika tuy được chọn làm vật tế, nhưng họ đã yêu và mất người mình yêu bởi những hủ tục lạc hậu, có lẽ vì thế mà nỗi căm hận cuộc đời biến họ thành ác linh, giải phóng những gì họ phải ngăn chặn và tàn sát, biến những người xung quanh, thậm chí nguyên một dòng tộc thành những oan hồn vất vưởng.

Bản thân những nhân vật chính cũng có những liên kết vô hình với mọi thứ trong từng phần game, như Miku đi tìm anh trai là Mafuyu mất tích, mà Mafuyu lại có ngoại hình giống y hệt người yêu của Kirie. Hay Mio và Mayu phải tiếp tục thực hiện nghi lễ mà Sae và Yae bỏ dở nếu muốn giải quyết hết mọi chuyện ở làng Minakami (cái này là kết thúc chính thức của phần 2, ngoài ra game vẫn còn 3 cái kết khác, cơ mà 1 trong 3 cái kết đó lại chỉ có bản Xbox đời đầu mới có). Thôi ớn quá các hiệp sĩ, mình chuyển sang phần khác nhé, OK?

5. Lấy khẩu Peacekeeper trong Battlefield 1

Chắc mọi người vẫn chưa quên tựa game đình đám một thời của DICE đâu nhỉ? Mình cũng đã trải nghiệm qua và nói thật đây là 60$ tuyệt vời nhất kể từ khi mình bắt đầu từ bỏ Crack đến giờ, phải nói là không khí Đệ nhất Thế chiến được thể hiện tốt, trải nghiệm không khác gì một tác phẩm điện ảnh cả, mặc dù phần online bị dính hack cheat nhiều, nhưng nói chung Battlefield 1 vẫn là tựa game đáng để chơi (công nhận bọn Tàu trong đó đông thật, cứ xie xie với cao ni ma suốt, game tan nát một phần cũng do ý thức của mấy thằng này mà ra).

Nhớ phải đeo 1 trong 2 cái này…

Cái này…

Và cái này…

… trước khi xuống hầm ở Map Passchendaele

Để lấy khẩu lục này, trước tiên dùng Limpet Charge phá lớp đất che công tắc, và phải giải được mật mã của DICE viết ra, chủ yếu là mã Morse cho nên cũng khá lằng nhằng, rồi bắn vỡ mấy bức tượng thiên thần, cuối cùng là chạy đi tìm khẩu lục trong đường hầm(nhớ đeo cái Dogtag và Skin súng unlock lúc trước, không thì khỏi tìm, cái đường hầm này phải chạy đúng hướng, nếu chạy nhầm hoặc hít phải hơi ngạt thì coi như làm lại từ đầu). Easter Egg này giấu cũng kỹ càng, nhưng sau khi hoàn thành thì bạn có thể tự hào rằng mình vừa giải mã một trong các bí mật lớn nhất series Battlefield (cây cung Phantom Bow của phần 4 thì mình không biết, nhưng có lẽ cũng chưa lằng nhằng bằng khẩu Revolver này). Nếu Battlefield V có Easter Egg thì mình cũng hy vọng DICE làm hẳn một combo trang phục, skin súng và xe tăng cho máu, nhưng với lòng tham vô đáy của EA… chà, ai biết được chứ?

Mình cũng đã thử làm theo, kết quả là mắc kẹt ở đoạn mã Morse, vì cứ mỗi lần làm sai nó lại reset kết quả thành đoạn mã khác, mà mình lại rất hay ấn nhầm, có lẽ do quá lằng nhằng nên không thực hiện được, GATO với mấy thằng hardcore gamer ghê, cơ mà tiền Livestream với làm Youtube có vẻ không đủ để nuôi bọn nó nên chúng nó cũng làm nhiều dịch vụ khác để có tiền, chẳng hạn như bán quần áo hay huy động vốn bằng patreon.com (kickstarter xưa rồi, với lại điều kiện khó xin nên giờ có mỗi mấy ông làm game dùng nhiều thôi).

Dĩ nhiên cũng có vài thanh niên suy nghĩ khá tiêu cực và làm mấy trò con bò để có tiền, chẳng hạn như Dr.Disrespect vác điện thoại vào toilet nam livestream, ơ sao giống mấy thằng đổ nước mắm lên đầu mẹ ở Việt Nam thế nhỉ? Quả là một sự trùng hợp thú vị! Trái Đất tròn lắm, người có sở thích giống nhau ghê, không tính thanh niên Paul Logan thì lão PewDiePie cũng có lần giơ tấm biển “Death to all Jews” để gây sự chú ý, haizz… Youtubers ngày nay thật là…

6. Phá đảo Touhou Project (các phiên bản Shoot’em up) với độ khó Lunatic

Chắc đến đây sẽ có vài thanh niên kêu: “Xời, Wibu game mà cũng ra vẻ” hay “Thà chơi Sekiro còn đỡ hơn”, các thanh niên cứ từ từ, vượt qua được màn cuối của Embodiment of Scarlet Devil mà không chết mạng nào hay xài Spellcard đi rồi hẵng nói. Đảm bảo các thanh niên sẽ phải nghĩ lại đấy, cấp Hard vẫn còn có người chưa phá đảo chứ đừng nói đến cái chế độ khó một cách điên loạn như Lunatic. ZUN một tay xây dựng dòng game này không phải là để cưỡi ngựa xem hoa đâu, nếu như vậy chẳng lẽ hàng chục năm kinh nghiệm làm việc cho Taito vứt xó à?

Trừ mấy bản Fighting ra thì hầu như mọi việc, từ code, viết kịch bản, thiết kế màn chơi, nhân vật, sáng tác nhạc… đều do 1 tay ZUN làm từ A đến Z dưới danh nghĩa “Team Shanghai Alice”. Studio với chỉ mình ZUN trong biên chế, đủ hiểu ông quái vật đến mức nào rồi chứ hả? Không có ông thì Reimu, Marisa, Cirno và những nhân vật nổi tiếng khác sẽ chẳng tồn tại, và nếu ông không hào phóng cho phép mọi người sử dụng bản quyền nhân vật và nhạc game của mình thoải mái, thì có lẽ nền văn hoá Anime-Manga-Game của Nhật sẽ khuyết một mảng lớn đấy. Vì từ bản gốc của ZUN, hàng triệu bản nhạc được mix lại, viết lời cùng vô số bộ Doujinshi về các nhân vật được xuất xưởng, đã ghi dấu lên bản đồ ngành giải trí thế giới một dấu son chói lọi, khó có thể thay thế.

Mặc dù trước cơn bão game Mobile như Azur Lane hay Granblue Fantasy, Touhou có ảnh hưởng đôi chút, nhưng có là gì đâu, chính ZUN khẳng định rằng sẽ làm game đến khi không còn đủ khả năng duy trì công việc nữa mới thôi. Hai bản mới nhất là Wily Beast And Weakest Creature và Touhou Gouyoku Ibun, vừa ra mắt vào cuối năm 2019 như là một bằng chứng cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của quái kiệt này. Ở Việt Nam thì người ta biết đến Lord Gaben, Hideo Kojima hay Nobuo Uematsu nhiều hơn, những người như ZUN, chính xác hơn là Jun’ya Ota khá ít được nhắc đến.

Nhưng cứ thử sang Nhật xem, có khi đến đứa con nít lên 3 cũng biết đến người đàn ông mê bia bọt này. Khả năng cao là Suika Ibuki và Hoshiguma Yuugi, hai thành viên mê nhậu của đại gia đình toàn gái xứ Gensokyo cũng được lấy cảm hứng từ sở thích của ZUN, cũng như một phần từ thần thoại Nhật Bản, phải không nào? (trừ Rinnosuke, Youki và Unzan ra thì Touhou mất cân bằng giới tính trầm trọng, 99% các nhân vật đều là nữ).

Từ trái qua phải: Marisa, Reimu,Cirno

Thằng bạn mình chơi Ten Desires, tuy phiên bản này chưa phải là khó nhất nhưng cũng khiến nó te tua khốn đốn, chọn mức Hard thì cố lắm nó mới lết được đến chỗ Mononobe no Futo, boss chính màn 5 của game. Còn Lunatic hả, xin thưa là vẫn mắc kẹt ở Miyako Yoshika, màn 3 nhé (fun facts: Bé Futo theo Đạo Giáo, và có ác cảm với Phật Giáo đến mức gặp tượng Phật là đập không thương tiếc, hồi xưa nghe đồn em ấy từng đốt mấy cái chùa lớn trong game, cho nên các Boss của Ten Desires theo Đạo Giáo thường xuyên xung đột với team Phật Giáo bên Undefined Fantastic Object); đặc biệt hai thủ lĩnh đứng đầu là Byakuren Hijiri (Phật Giáo) và Toyosatomimi no Miko (Đạo Giáo) hay cà khịa đối thủ, đến mức thành meme trong mấy bộ Doujinshi luôn).

Miyako Yoshika

Mononobe no Futo,

Toyosatomimi no Miko

Byakuren Hijiri

ZUN, bố già đông con nhiều cháu

Nói chung là thích có, ghét có, nhưng mà mình vẫn muốn khám phá hết những thứ hay ho mà các nhà thiết kế, lập trình, hoạ sĩ gửi gắm thông qua những dữ liệu phức tạp bậc nhất. Hy vọng sẽ có một ngày ở Việt Nam game sẽ được coi như một ngành nghệ thuật, có thật nhiều trường lớp đào tạo bài bản, báo đài sẽ thôi gán ghép tệ nạn xã hội chung với game, và nhất là bớt đi mấy thanh niên trẻ trâu thích thể hiện, cãi nhau với tụi nó tốn thời gian mà chẳng được tích sự gì cả.

Cuối cùng, xin cảm ơn các hiệp sĩ, anh Đăng và những người đã theo dõi trang web này suốt từ đó đến giờ, rất mong những gì mọi người để lại sẽ trở thành tư liệu để lớp hậu bối có cái nhìn toàn diện, rõ ràng hơn về làng game trong nước và thế giới. Cheers!!

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • scho - 05.06.2020

    hài quá haha nhiều đoạn omega viết đúng ý mình thật. keep up the good work! 😀
    btw ost wbawc hay thật