Rule of Rose, một tác phẩm nghệ thuật đầy tranh cãi (P.2)

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Spoil hay không đối với game không tác động mạnh lắm kể từ khi cốt truyện của game được diễn ra dưới góc nhìn của Jennifer, dưới đầu óc thiên lệch và phần kí ức bị xáo trộn cũng như có một số chi tiết còn nhiều tranh cãi. Và tôi dám nói với bạn rằng khả năng bạn hiểu được hết game chỉ sau một lần chơi là cực kì thấp, đến chính tôi dù đã beat game đến năm lần và mở khóa cả tấn thứ lung tung thế nhưng tôi cũng chả dám chắc liệu mình có hiểu đúng hay không. Bởi vấn đề với những tựa game có cốt truyện twist không hoàn toàn là hiểu đúng hay sai, mà là bạn nhìn chúng, đánh giá chúng theo quan điểm và góc nhìn cá nhân của bạn rồi từ đó mới dần dần hiểu ra những gì tồn tại, những thông điệp mà ai đó cố gắng truyền tải bằng trái tim và lý trí của họ. Cố bám sát tôi nhé, bởi mọi thứ mà bạn sắp được nghe có thể nhìn theo hướng đa chiều và thật sự luôn có những mysteries, các yếu tố cultness được tìm thấy ở trong game và từ đó mở rộng ra lớn hơn. Các yếu tố background cũng tự gợi lên những tư duy và suy nghĩ nhất định song từ phía đạo diễn và studio sau nhiều năm vẫn chưa có ai spoil hay khẳng định các yếu tố trong game là gì. Tôi tự hỏi tại sao một kiệt tác thế này không xứng đáng được remake, remastered hay chí ít những kiểu game như này tiếp tục được làm. Vì thế nên tôi cũng tin đây có thể là một chuỗi trong những bài viết tham vọng nhất của mình.

Câu chuyện của nàng công chúa bất hạnh – The Unlucky Princess’s Story

Tháng Tư năm 1930 – “Cánh đồng cỏ ba lá”  (The Unlucky Clover Field)

Tiếp tục sau cái trò đùa đám tang cực kì phẫn nộ kia, Jennifer tỉnh lại trong một căn phòng kì lạ, nơi em đang bị trói thật chặt bởi một “thằng nhóc” quái đản.

“Hmm. Oh well, it’s doesn’t really matter what you say. You see, Jennifer, there are really only two kinds of people in the world: those who take orders, and those who give them. And from now on, I’ll be giving the orders. Not fair? Well, dear Jennifer, nothing’s fair here. You will follow my orders, or else, for I am the Prince, and the Prince rules! This is YOUR life, but you’ll play by MY rules! Let the games begin, dear Jen-ni-fer.”

Em giúp đỡ hiệp sĩ “đầu xô” tìm lại cái đầu xô của anh ta, đổi lại anh ta cung cấp các manh mối và đồng ý giúp đỡ lại Jenny xuyên suốt cuộc hành trình. Thằng nhóc đồng ý giải thoát cho em nếu như em chịu chấp nhận tuân thủ và cung phụng cho Hội bút màu đỏ Aristocrat của nó. Jennifer bước ra ngoài hành lang, chỉ để khám phá ra các khu vực mà em đi qua – là các khoang của một chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang ở ngút trên trời. Và thế là Jennifer tội nghiệp của chúng ta bắt đầu cuộc hành trình, đi tìm cái Hội bút màu đỏ kia. Luôn có một người đàn ông kì lạ với những câu chuyện, một người mà em cảm thấy dường như thân quen theo nghĩa nào đó. Song lại chưa nhớ ra được.


Em gặp những đứa nhóc với những tính cách kì lạ từ dở dở ương ương cho đến cả lịch sự tốt bụng. Văn phòng chính của Hội bút màu đỏ Aristocrat nằm ở khoang hạng nhất của chiếc khinh khí cầu, nơi mà chúng yêu cầu em phải cống nộp cho chúng một con bướm thật đẹp như là “quà lễ” – nếu đáp ứng được thì em sẽ được lên hạng và sẽ được vào văn phòng. Jennifer gặp Clara – “công chúa sợ hãi” trong phòng bệnh cùng thầy giáo già Hoffman, Clara luôn trong trạng thái kinh hoàng, miệng cố gắng nói điều gì đó với Jennifer nhưng sau cho cùng chỉ luôn là úp mở

Và thế là Jennifer bắt đầu cuộc hành trình đi tìm con bướm kì lạ. Câu chuyện cổ tích mà em nhặt được lần này là “Cánh đồng cỏ ba lá xui xẻo” (khá là kì lạ đúng không? Cỏ ba lá đúng ra phải mang đến may mắn nhưng nó lại là xui xẻo lần này). Em vào khoang chở hàng và chứng kiến cảnh một chú chó lông nâu vàng đang bị treo ngược trong tư thế tra tấn. Em giải thoát chú và từ đó, em đã có một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Brown, là tên của chú.


Các khoảnh khắc tiếp theo, Jennifer gặp Amanda – cô bé mập được mệnh danh là “công chúa nhỏ mọn” (lý do tại sao Amanda lại có thể đáng ghét đến vậy sẽ dần được tiết lộ). Amanda cũng tìm thấy một cánh bướm, cho dù chẳng ai làm gì cô bé kể cả Jenny song Amanda luôn hành xử như thể có ai đó định cướp cánh bướm của cô ta vậy. Sau một loạt trò lòng vòng cò quay quanh các khoang của khinh khí cầu thì Jennifer cuối cùng cũng có được một con bướm.

Những sinh vật kì lạ bắt đầu xuất hiện và ngay lập tức Jennifer cùng Brown đã liên tục phải trốn chạy, vấn đề không chỉ nằm ở hình thù của những sinh vật, chúng… chúng là những đứa trẻ, giống như những con tiểu quỷ luôn tìm cách để bủa vây Jenny và trói buộc em cho đến khi ngã xuống. Vượt qua tất cả để mang được con bướm về với hội Aristocrat.

Tưởng như cuối cùng được êm ả, cánh bướm của em dù rất đẹp nhưng hội Aristocrat lại thấy có vấn đề gì đó. Đó là lần đầu tiên của em theo như chúng. Thế nhưng những gì mà Jenny nhận được lại không phải là những lời chúc mừng hay tán dương. Thay vào đó là cái giọng chua ngoa của ả đàn chị Diana, sự bần thần của đám Meg, Eleanor và những người còn lại.

“You’re Disgrace… NOTHING!!!

 Worse than nothing!

Your gift is worth NOTHING!”


Trong những tiếng cổ súy bệnh hoạn, Amanda đã bị buộc phải chơi trò dí chuột vào mặt với Jennifer. Từ từ cầm cái gậy dài đang buộc con chuột. Từ từ cọ thật mạnh vào mặt Jenny tội nghiệp. Gương mặt sợ hãi của Amanda chuyển dần từ đờ đẫn sang thích thú, tỏ ra vẻ rất “khoái lạc” khi được hành hạ và tra tấn ai đó. Cái xui xẻo của Jennifer đó là em ngất đi không đủ nhanh, và đã phải chịu đựng ít nhất là trong một hay hai phút trước khi có thể ngất hẳn đi chẳng cảm thấy gì nữa. Dường như Jennifer chính là nàng công chúa xui xẻo đi tìm kiếm những cây cỏ ba lá đó. Giống với câu truyện.

Once upon a time, there was an unlucky girl.

All she wanted was to be happy. So she went to a clover field.


She found a one-leaf clover, but she dropped it on the road.

She found a two-leaf clover, but it slipped into the shadows.

She found a three-leaf clover, but a witch hid it away.

She wanted to find a four-leaf clover, but she was too unlucky.

Tháng Năm năm 1930 – “Ngài Peter” (Sir Peter)


Jennifer tỉnh lại và em lại gặp thằng nhóc kia thêm một lần nữa, lần này nó lại tiếp tục giao cho em một nhiệm vụ mới, tiếp tục với một cuốn truyện khác với tiêu đề “Sir Peter” – “Ngài Peter”.

Lại tiếp tục ngất đi và Jennifer tỉnh lại cùng Brown. Cả hội Aristocrat đang nháo nhào lên với vụ mất tích của “Ngài Peter” và tất cả các thành viên của hội từ to đến nhỏ, đều cất công ra sức đi tìm cho bằng được “thằng cha Peter” này đang ở đâu. Amanda béo ị luôn trong tình trạng co rúm, đi lăng nhăng và đến cuối cùng là lên tận tầng cao nhất của khinh khí cầu, ngồi ngoài gió và cầu xin Jennifer tha thứ. “Công chúa nhỏ mọn” cố gắng xin lỗi một cách thành khẩn, thề rằng tất cả chỉ là hoàn cảnh và là bất đắc dĩ (yeah… yeah… you laugh at all b**** ).


Tạm gác Amanda lại đây và tiếp tục lên đường tìm kiếm “Ngài Peter” bí ẩn của chúng ta, vào một trạm xá và Wendy tội nghiệp đang ốm nằm liệt giường cầu xin Jenny rằng hãy cứu “ngài Thỏ” hiện đang bị hội Aristocrat truy tìm. Xuyên qua các khoang và hành lang thì các sinh vật lại bắt đầu xuất hiện, Jenny cùng Brown đã luôn phải chạy những mạch dài vô định và đuổi theo một con thỏ chết tiệt. Yep “Sir Peter” của chúng ta là ngài Thỏ chết tiệt của Wendy chạy nhảy tung tăng khắp cả cái khinh khí cầu, Amanda cũng tham gia tìm kiếm ngài Peter cùng song việc mà con bé làm là càng khiến Peter chạy vụt đi mất. Nhờ có tài đánh hơi của Brown mà sau một hồi cò quay, cuối cùng cũng tìm thấy Peter nhưng tình trạng thì… nằm trong túi vải và máu chảy lênh láng. Jennifer phải chạm trán tay thầy giáo già Hoffman đang trong trạng thái “lên cơn” – trước đó thì Jenny đã phải chứng kiến một vài sự mờ ám ở Hoffman, nhất là trong cách lão đối xử với một cô bé khác là Clara.


Hoffman cầm cây gậy giảng và vụt lung tung nhắm vào Jenny, chẳng còn thời gian để mà hình dung ra có chuyện gì thật sự diễn ra ở đây thì Jenny và Brown đã phải tìm cách để hạ Hoffman, máu tiếp tục chảy lênh láng trong khi các “sinh vật” dọn dẹp hiện trường. Chẳng còn lại gì nhiều của “ngài Peter” ngoài một cái túi vải ướt đẫm máu, Jennifer đành mang nó về cho hội Aristocrat. Điều đáng nói đó là lần này, tưởng như Jenny đã thất bại vì không thể cứu sống được “ngài Peter”, hội Aristocrat lại khen ngợi điều này và tuyên bố, Jennifer thành công, em được quyền “trả thù” kẻ xếp cuối bảng lúc này là Amanda bằng chính cây gậy buộc chuột. Và lần này còn nặng hơn lần trước, con chuột đã chết và xác nó dính đầy giòi bọ và Jenny cho dù không thật sự muốn làm điều này, Diana lại cố tình đẩy Jenny mạnh hơn và thế là con chuột đã chạm vào mặt Amanda. Amanda may mắn bất tỉnh tại chỗ (để khỏi phải tận hưởng cảm giác của những con giòi trên mặt), chính Jenny sau đó khi nhìn vào xác con chuột cũng “sốc nặng” rồi bất tỉnh (really Jenny? Anh đã bảo em là đừng nhìn nó rồi mà sao em lại nhìn?).

Và đó là câu chuyện về “ngài Peter” chết tiệt của chúng ta.

Sir Peter, Sir Peter, went out for a stroll.

Sir Peter, Sir Peter, put in a cage, had to hold it in.

Sir Peter, Sir Peter, needs to go right now, doesn’t want to sin.

Sir Peter, Sir Peter, bagged and whisked away, before he found a toilet.

Good-bye, Peter. Good-bye.

*Intermission: Jennifer tỉnh lại và lại gặp lại thằng nhóc quái đản. Nó cung cấp cho Jennifer ba câu chuyện, Jenny được phép lựa chọn một trong ba và không hề có một thứ tự nào cho mỗi câu chuyện cả. Nó nói rằng tội lỗi của Jenny đó là đã cố tình hoặc  vô tình quên đi một điều gì đó quan trọng, điều mà lẽ ra nên được khắc cốt ghi tâm. Như một lời thề. Và ba câu chuyện sẽ là thứ để nhắc Jennifer nhớ lại.

*Tháng Bảy năm 1930 – “Chú chim non hạnh phúc” (The Bird Of Happiness)

Lại thêm một âm mưu quái gở khác, dường như có ai đó đã lấy mất chú chim màu đỏ đẹp đẽ của Eleanor, hội Aristocrat lại nhanh chóng lên đường đi tìm kiếm chú chim thất lạc và Jennifer dĩ nhiên tham gia. Trong khi tìm kiếm chú chim, Jenny lần theo manh mối dẫn đến nhà vệ sinh, nơi em sớm nghe lỏm được Diana và Meg đang “âm mưu” gì đó (theo như tôi hình dung thì có lẽ đây là âm mưu liên quan đến Jennifer theo nghĩa mờ ám nào đó).

Tuy nhiên, không may là khi Jenny bước ra ngoài phòng vệ sinh thì em đã bị chúng phát giác, nhưng điều ngạc nhiên lại là trông Diana và Meg lại không có vẻ gì là quá bất ngờ hay trông quan tâm dù Jennifer đã nghe lỏm chúng. Tất cả những gì mà chúng làm chỉ đơn giản là “giả vờ” tỏ ra thương tiếc cho con chim của Eleanor và có đá xoáy Jenny một chút. Sau một hồi chạm trán các “sinh vật” cộng thêm mớ câu đố oái ăm mà tôi dám chắc là những đứa trẻ đã cố tình trưng ra.

Jenny đã tìm thấy chú chim, song nó vẫn chết. Điều đáng nói ở đây là Eleanor trông lại chẳng hề có biểu lộ gì quá nghiêm trọng (họ gọi Eleanor là The Cold Princess – công chúa lạnh lùng. Ban đầu tôi tưởng nó nghe khá cool cho đến khi nhận ra vẻ mặt lạnh ngắt của Eleanor trong hầu hết quá trình của game từ đầu đến cuối). Eleanor chỉ tiếp tục nhốt cái xác con chim vào lồng rồi đưa nó đi mất hút, Diana và Meg còn chẳng hiểu nổi chuyện quái gì xảy ra với Eleanor, dường như nó không như bọn chúng trông đợi cho lắm (như tôi đã nói ở trên, tôi tin đây cố tình là trò sắp đặt của hai con nặc nô này nhằm gài Jenny vào tội hại con chim của Eleanor. Thứ duy nhất phá hỏng kế hoạch của chúng chính là cái sự lạnh như băng của Eleanor khi mà con bé cứ ung dung như thể chẳng có gì to tát xảy ra cả). Eleanor thậm chí còn lấy luôn cái xác con chim để làm một “phần vật lễ” cho hội Aristocrat.

Jennifer nhận ra rằng toàn bộ câu chuyện này diễn ra hệt như trong chính cuốn truyện cổ tích kia, và em tìm ra mảnh ghép đầu tiên trong câu đố. Và câu chuyện cũng trở nên đầy đủ hơn.

Once, a girl found a big box.

The Bird of Happiness was inside.

The bird would take her to Forever Land, or so she hoped.

Each box was smaller than the last.

In a cramped, dark space, she finally found her little bird.

But it was far too little, and far too late.

The bird was long dead.

It had met a bloody fate.

The end.

The Moral: everlasting happiness is a joke.

“Everlasting happiness is a joke.” (hạnh phúc mãi mãi chỉ là trò đùa) – chữ Everlasting là manh mối (bản thân cả câu chuyện lại mang một ý nghĩa ngụ ngôn khác).

*Intermission: Jennifer lại tỉnh lại trước mặt thằng bé một lần nữa, nhưng em vẫn chưa thể nhớ hẳn được tất cả, em vẫn còn hai cuốn truyện nữa để khám phá.

Tháng Chín năm 1930 – Nàng công chúa tiên cá (The Mermaid Princess)

Men theo mẩu truyện về “nàng tiên cá”, Jennifer tiếp tục cuộc hành trình khám phá mọi thứ. Hội Aristocrat lần này có một yêu cầu khá điên rồ – mang về một phần của “nàng tiên cá còn nguyên vẹn” – theo như Jenny điều tra thì có vẻ như Diana lại “lên cơn hâm” bởi cả Meg và Eleanor cho dù là những đứa trẻ nhưng đều ý thức được hiện thực rằng “KHÔNG CÓ THỨ GÌ GỌI LÀ NÀNG TIÊN CÁ CẢ” – Meg nói. Vì thế cả Eleanor và Meg dù là thành viên của hội nhưng khá là đau đầu với chính vấn đề riêng của các cá nhân như là Diana. Lí do duy nhất Diana chưa bao giờ bị nói hay than phiền  đó là vì con bé là “chị hai” – ở nơi này thì Clara là đứa lớn nhất rồi đến Diana và sau đó là tốp những đứa trẻ bé hơn.

Lần theo manh mối từ miếng vảy cá kì lạ, Jenny và Brown tiếp tục đi men theo những hành lang dài và kì lạ của chiếc khinh khí cầu, vượt qua các “sinh vật” và… trông kìa, Hoffman và Clara đang đi cùng nhau đến đâu đó (lúc này bắt đầu xuất hiện nghi ngờ rồi đúng không?). Brown thì tiếp tục đánh hơi nhưng Jenny không khỏi băn khoăn Hoffman làm cái quái gì với Clara cơ chứ nhỉ? Bám theo họ và đi sâu vào phần trung tâm của khu hành lang A dài lằng nhằng như một mê cung với những sinh vật đầu cá bao vây dọc mọi con đường.

Cuối cùng đến được một căn phòng kì lạ, nơi mà Hoffman đang cố “bóp ngạt” một ai đó – một hành vi tàn nhẫn và cực đoan. Điều đáng nói là… Clara, Clara đâu mất rồi? Phải chăng Hoffman đã hại Clara? Hắn đã làm gì cô bé? Mọi sự lúc này tập trung vào Clara, cô bé hiện đang biến mất và Jenny như một bản năng, Jenny xông vào phòng và thằng già Hoffman đã biến mất, cơn ác mộng sớm bắt đầu khi Jenny bị cô lập trong phòng cùng Brown. Và Clara – quái vật Clara trông như một nàng tiên cá theo nghĩa man rợ nào đó đối với tất cả chúng ta.

Đánh bại Clara và Jenny lấy được mảnh cuối cùng của câu đố, thứ thiết yếu để giải quyết tất cả mọi sự kì quặc này là một con cá trong cái thân búp bê! Đôi khi tôi phải thừa nhận rằng con trẻ có những trò “tao nhã” chẳng thua kém gì ai. Và chân tướng sự việc có lẽ cũng đã được lộ rõ. Hoffman thật sự là một tên “yêu râu xanh” khi hắn đang có những hành vi “trừng phạt” và “sờ mó” Diana ở phòng bên cạnh, Diana thì khóc lóc nức nở nhưng bất lực không thể làm gì bởi lần này, cô bé không còn là người nắm quyền như ở hội Aristocrat nữa. Có lẽ đây là một trong những giây phút gây tranh cãi nhất, liệu chúng ta có nên coi đây là một hình phạt thích đáng cho Diana sau những gì nó làm với Jenny và những đứa trẻ khác ở đây? Hay thậm chí việc này đã vượt còn xa quá cả mức chuyện cá nhân giữa những đứa trẻ? Việc của Diana đó là luôn phải giữ mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ và nếu như cô bé không thể thì sẽ bị phạt và việc này lại là do chính Hoffman giao. Chưa hết, tôi không biết liệu chúng ta có nên quan tâm đến cảm xúc cá nhân lần này hay không nhưng việc Diana đổ hết lỗi lầm lên đầu Jennifer quả thực là không tưởng. Bởi Jenny đâu hề làm vậy, nhưng dường như một khi cái sự căm ghét nó đã ăn sâu vào máu thì cũng chẳng thể làm được gì – mà cái oái oăm là Jenny đâu có đi chung chạ gì với Diana mấy mà lại ghét – vô số câu hỏi không rõ có lời giải đáp hay không. Thậm chí tệ hơn, không biết liệu việc bị Hoffman “lạm dụng” hay “sờ soạng” có ảnh hưởng gì đến tâm lý vốn bất ổn của Diana hay không nhưng việc đè Jennifer lên chiếc giường rồi trừng phạt theo kiểu “lau chùi” thì thật sự cho thấy đôi khi sự lệch lạc có lẽ đã đi quá một giới hạn nhất định nào đó. Chẳng ai có thể nói rõ được liệu Diana có thật sự làm gì Jenny hay không kể từ khi em lại ngất lịm đi cứ mỗi một lần thế này – kiếp bánh bèo nó thế đấy, cứ hở tí là ngất. Tỉnh lại và Jenny lại gắp lấy con cá, ghép lại mẩu chuyện về nàng tiên cá.

A long, long time ago, the Mermaid Princess fell in love with a human prince.

But for years, her love went unrequited.

Before long, she was old and decrepit, all alone even on the day of her death.

The poor, poor Princess of the Sea Kingdom.

Who’d ever want to become an ugly woman like her?

“I am yours, even in death.”

Ý nghĩa của câu chuyện là về sự chung thủy- cho dù hoàn cảnh và hiện thực đổi thay… I AM YOURS… even in Death.

Và Jenny lại viết lại vào chiếc bảng của hiệp sĩ đầu xô, để em lại không thể quên được thêm một lần nữa.

Tháng Chín năm 1930 – The Goat Sisters (Hai chị em dê non)

Well, tiêu đề câu chuyện lần này thì hơi lạ lùng chút, ban đầu chính tôi cũng thấy khá mơ hồ. Meg ngồi trầm ngâm, vẻ tương tư có thể thấy rõ trên gương mặt tràn đầy kia. Không giấu nổi cảm xúc của bản thân, cô bé đang tìm kiếm thứ gì đó, một thứ quan trọng, thứ mà cô sợ rằng nếu như là người khác tìm ra thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khá là… awkward! Vì thế, công chúa “uyên bác” Meg lần đầu tiên trong đời chưa bao giờ nan giải hơn và đã tìm đến Jennifer của chúng ta để xin sự giúp đỡ. Như thường lệ, dù Meg đôi khi có hùa theo Diana và một vài đứa khác trêu trọc Jennifer nhưng thôi thì tạm gác lại mấy chuyện kia và đồng ý giúp nó.

Lần theo những manh mối mà nó để lại thì có vẻ như đó là một bức thư tình (oh sheet, ranh con bé tí nước mắt đã thế này thì lớn thêm vài tuổi nữa sẽ ra sao). Vậy là bây giờ chúng ta phải đi tìm một bức thư tình chết tiệt cho một con ranh còn mới chớm ở tuổi 10 – 11 hoặc trạc khoảng đó. Bức thư tình dường như bị xé đi và mất một nửa nên khá khó để biết được đối tượng là ai. Diana và Eleanor dường như có lẽ cũng đã biết được chuyện về bức thư đó và Diana trông có vẻ là người trông chờ điều gì đó nhất. Trên đường tìm kiếm thì lại gặp vô số vấn đề như đám “sinh vật” lại một lần nữa xuất hiện tràn ngập các khoang. Đến cuối cùng, khi đã tìm được bức thư và ghép lại thì… yep, Meg “tương tư” với Diana và có vẻ như chính Diana là người đã cố tình xé bức thư đó – lý do tại sao tôi đoán ra là bởi Diana đã luôn có vẻ có âm mưu ẩn, ngay sau khi tìm thấy bức thư thì con ranh và Eleanor đã xuất hiện rất nhanh chóng, buộc tội Jennifer là xé đi bức thư của Meg và hậu quả là Jennifer đã bị nhét vào “túi hành ” (thực chất là một cái lều vải nhưng được Meg thiết kế để sao cho giống như một công cụ tra tấn).

Jennifer bị trói chặt, quăng vào cái lều và sau đó, tất cả những đứa trẻ bỏ hết tất cả mọi thứ mà chúng có vào bên trong như chuột, sâu bọ, những con rết, côn trùng hay kể cả là những con kiến lửa to tướng. Ném hết vào bên trong và Jennifer, đang bị trói chặt không thể nhúc nhích cộng thêm cái tầm chật hẹp của cái lều, lăn lộn trong đám côn trùng sâu bọ. Em chẳng thể làm gì ngoài thét lên đầy đau đớn và sợ hãi. Và khi tỉnh lại, em đã ghép được hết tất cả mẩu chuyện của “Hai chú dê non” lại.

Little sister wrote a letter, bah bah.

Big sister munched it up, bah bah.

Little sister studied her notes, bah bah.

Big sister tore them to shreds, bah bah.

Little sister wanted to read big sister the letter, so she fetched it from her sister’s stomach.

But with big sister dead in a pool of amber blood, who is there to read the letter to? Bah bah.

Even “true love” is quickly shredded by conflict.

Ý nghĩa của bộ truyện là “ngay cả tình yêu cũng có thể tan vỡ vì xung đột” – trong trường hợp của Meg và Diana thì có vẻ lại ngược lại. Cụm từ cuối cùng của lời thề, TRUE LOVE. Và tôi ngồi chửi thề Diana và Meg khi đến cuối cùng, Jennifer của tôi bị vạ lây vào cái mớ bòng bong gọi là “tình yêu” giữa hai con điên này.

*Intermission: Jennifer lại tỉnh lại ở đúng nơi quen thuộc giữa em và thằng nhóc, lần này thì đã hoàn thành cả ba cuốn truyện và nó đã không còn ở đó nữa. Em thử tìm cách để đi ra khỏi đây.

Tháng Sáu năm 19?? – The Gingerbread House (Ngôi nhà bánh gừng)

Jennifer tỉnh lại trong một vườn hồng kì lạ, nơi một người đàn ông kì lạ – Jennifer nhớ là đã thường gặp ông ta trong một vài khoang vào những thời gian trên chiếc khinh khí cầu.

Ông ta dẫn Jennifer về với căn nhà đơn sơ của mình, gọi Jenny là Joshua và thậm chí còn tin Jennifer là con trai. Thông qua căn nhà, Jennifer khám phá được vô vàn những thông tin đen tối. Một bài báo về một vụ rơi khinh khí cầu, một vài khung ảnh của một cậu bé kì lạ, người đàn ông kia tên là Gregory, nghiện rượu và có xu hướng cố tự sát.

Cuối cùng thì ông ta lại giam em ở dưới tầng hầm cho đến khi Wendy tốt bụng tìm thấy em, giải thoát cho em và cả hai lại cùng nhau quay trở về với trại trẻ mồ côi. Em tìm thấy một mẩu truyện về “công chúa hoa hồng” – người đứng đầu của hội Aristocrat. Jennifer cùng Wendy nhanh chóng rời khỏi đây trong sự phấn khởi, khi Wendy nhìn em bằng một ánh mắt của sự lạc quan và phấn chấn như thể cô bé đã có một người bạn mới vậy.

Và thế là cả hai cùng nhau trốn khỏi đây. Hai cô bé trao nhau lời thề, rằng sẽ mãi mãi… mãi mãi bên nhau

Tháng Mười năm 1930 – Rag Princess Sew (Công chúa giẻ lau tập may vá)

Once upon a time, there was a girl who sewed rags, day in, day out.

The stench of the rags seeped into her clothes.

Her stepsisters wore beautiful dresses and went to the ball.

The girl stayed at home and her jealousy festered.

One day, a fairy godmother came, cast a spell on the girl, and said,

“Sew yourself an ash-grey dress. Then, you can go to the ball like your stepsisters!”

The girl patched together the sooty rags, and that’s how she became the Rag Princess.

A very stinky Princess indeed.

She stunk up the whole town, in fact.

No girl who stunk so would be allowed into the ball.

I’ll make that girl wear this awful dress myself!

And thus, the Rag Princess and the girl in the rag dress became play pals.

Ý nghĩa của câu chuyện: sự ám ảnh và những khao khát nhấn chìm con người trong cái ảo mộng của họ đến mức họ quên cả hiện thực và chấp nhận số phận nghiệt ngã trong cái ảo mộng kia? Một ước mong của Amanda, hậu quả của việc bị body shamming quá nhiều dẫn đến sự khao khát và ám thị của cái mà Amanda gọi là “Vẻ đẹp”.

Câu chuyện lần này xoay quanh Amanda, Chúa biết được là lần này lại có chuyện gì xảy ra. Theo như hội báo cáo thì có vẻ như đã có ai đó đã bắt mất gấu Joshua tội nghiệp – một linh vật của hội. Amanda đổ hết mọi lỗi lầm lên Wendy chỉ vì cho rằng Wendy đang nằm ốm trên giường nên cô bé là khả nghi nhất. Đến để kiểm tra Wendy song vẫn không khỏi nghi ngờ nếu như Amanda cố tình nói dối hay vu họa bởi hành động của con bé trông chả hề có tí gì đáng tin cả. Chưa hết phiền toái thì thằng nhóc mập địt Xavier hóa ra lại còn có sở thích rất là… “muốn ăn đòn” – thích “nghịch” cầu dao điện và kết cục là Jennifer cùng Brown đã phải chạy hồng hộc hồng hộc cả cái khinh khí cầu nhằm tìm cách khôi phục nguồn điện vì nếu không có đèn đóm gì thì sẽ khó có thể nhìn thấy bất cứ cái quái gì trong bóng đêm cả. Sau khi khôi phục nguồn điện, chúng ta tiếp tục đuổi theo Amanda một đoạn dài khi con ranh liên tục vượt lên những tầng cao nhất của khinh khí cầu. Cho đến khi lên đến tận mặt đất (khá là khó hiểu đúng không? sẽ giải thích sau ). Tại đây, Jennifer lấy lại được Joshua từ tay Amanda, song không thể phủ nhận là Amanda thật sự có vấn đề về đầu óc – thậm chí là có lẽ đã đến một mức nào đó rất nặng rồi. Cái giọng cười hehe teehee cùng cái cách ăn nói tế nhị nhưng vẫn có nét nào đó rất man rợ. Amanda dường như đang tra tấn thứ gì đó, bằng cách cầm khúc gỗ đập liên tục vào nó và cái đó trông giống như… một con hình nộm được may vá theo Jennifer? Trước cảnh tượng thì Jenny lại ngất thêm một lần nữa (vì Chúa Jenny ạ, em nên đi khám về cái bệnh hay ngất của mình).

Khi tỉnh lại, chú gấu Joshua lại một lần nữa bị một thằng bé kì lạ chộp được và biến mất. Buột em phải đuổi theo nó về lại tận văn phòng của Aristocrat. Jennifer cầm Joshua, từ từ tiến vào phòng, và từ trong bóng tối, Diana và tất cả các thành viên của hội khen ngợi em đầy niềm hân hoan, phấn khởi song lại luôn là những ý đồ đen tối. Họ khen Jennifer nhưng không phải là khen theo kiểu good job mà thay vào đó, họ giống như kết tội Jennifer, hay một dạng đổ lỗi lên đầu Jennifer bởi ngay sau khi tất cả mọi người rời đi, Jennifer ở lại căn phòng tăm tối đó và những sinh vật đã xuất hiện, trói buộc em thêm một lần nữa với cái mồm luôn lẩm bẩm “Red Crayon… Just for you!”, chúng bu lấy Jenny và lần này thì Brown không thể cứu em vì đang ở ngoài. Jenny lại nhanh chóng bất tỉnh và OH GOD PLS, có ai biết bệnh hay ngất được gọi là gì không?

Tháng Mười Một năm 1930 – The Funeral (Đám tang)

*Nhạc nền càng ngày càng bi thảm hơn*

Tỉnh lại và Jennifer đang bị trói trong một căn phòng kì lạ thêm một lần nữa, quần áo bị vẽ và bôi đầy những vết bút màu đỏ, mồm em cũng bị ngậm đầy những miếng bút màu đỏ đầy tra tấn, Brown thì bị trói ở một góc nhà gần đó. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Jennifer đã chịu được tất cả những thứ này. Lại thoát ra khỏi dây trói và Jenny cùng Brown khám phá tiếp trại trẻ mồ côi nay đã trở lại hiện trạng của nó, nơi mà những đứa trẻ trở về với những công việc thường ngày, Hoffman quanh quẩn trong văn phòng ông ta, và Jennifer sớm tìm thấy quyển nhật kí của Hoffman tiết lộ khá nhiều thứ thú vị.

November 1930

The children are spreading rumors about a killer named “Stray Dog.” They say, “He comes at dusk under the cover of darkness and devours the children he kidnaps.”

Disturbingly, the rumors seem to be motivated by the recent disappearances that have the public in a panic.

However, I’ve found that the rumors I use to get the children to do their cleaning are working splendidly. The orphanage is spotless, I’m such a clever teacher.

Vậy ra “Stray Dog” chính là một phần do Hoffman tạo ra có lẽ là ngoài việc dùng để hù dọa những đứa trẻ làm việc ngăn nắp thì có thể sử dụng để thực hiện “mưu đồ” của bản thân? Tiếp tục khám phá trại trẻ mồ côi được những đoạn dài, những căn phòng, những đứa trẻ với những cá tính cho đến khi tái ngộ Clara u sầu đang cố làm công việc dọn dẹp trong văn phòng của Hoffman thì Hoffman trông lại có ý định đó.

Tiếp tục và dường như lại có một trò chơi oái ăm nào đó, tất cả mọi người dường như có vẻ phớt lờ hoặc “kì thị” Jennifer. Trên tường luôn là những dòng chữ oái ăm do ai đó dán giấy vào ám chỉ ngầm đến Jenny theo lối ẩn dụ với những việc tồi tệ. Màn đêm dần ập đến với tất cả cho đến khi chỉ còn lại có một mình Jennifer. Và những tấm giấy, cứ rơi xuống và đập vào mắt Jenny là những thông điệp quái đản. Cho đến khi cả trại trẻ mồ côi biến mất và chỉ còn lại những sinh vật bủa vây nơi này. Jenny trải qua vô vàn thứ quái đản cho đến khi em bắt gặp Wendy đang đứng vô tư bên ngoài nơi này, có cảm tưởng như Wendy bị kẹt và không thể vào được bên trong nên Jennifer cố tìm cách mở cửa để ra ngoài và giúp đỡ cô bé. Đến cuối cùng mở được cửa ra ngoài và cứu được Wendy, cô bé có vẻ khá thích chơi đùa cùng Brown. Jennifer kiểm tra chiếc quan tài gần đó và lại là một câu chuyện. Lần này câu chuyện cụ thể hơn bao giờ hết… “Đám tang”.

Once upon a time, a girl found a hole in the ground in the yard.

The Little People came out and told her the news.

Today is the day of your funeral.

If you don’t like it, then you must sacrifice your friend.

Who wants to be buried alive?

So the girl did what she had to, and buried her best friend.

Well, I wouldn’t want to be her best friend!

Quay trở lại và nhận ra, người bạn trung thành Brown đã biến mất từ lúc nào không hay, Jennifer gọi lên thật to “Brown? Brown?” Nhưng lần này, Brown không hề xuất hiện hay kêu lên một tiếng nào như bình thường nữa. Đầy sợ hãi và như một con lật đật, Jennifer chạy đi để kiếm tìm Brown, dọc đường luôn là tiếng rên rỉ đau đớn của người bạn tội nghiệp, những con búp bê đóng giả thi hài càng khiến cái cảm giác sợ hãi của Jennifer tăng lên tột cùng và cắt vào tim Jenny bằng những nỗi đau không thể xoa dịu. Nơi mà em cuối cùng đặt chân lên chính là cái gác mái, nơi Jennifer chứng kiến bóng tối kinh hoàng, và rồi sự thật dần dần được hé lộ.. this month gift: Filthy Brown. Nhịp tim Jenny càng dồn dập hơn nữa, bước vào căn phòng gác mái và có những vệt máu dài. Có một ai đó đang đứng cười đầy nham hiểm, những ngọn nến bừng sáng vụt lên và rồi những tiếng thì thầm. Và giọng cười đó để lộ ra Công chúa Hoa hồng – Wendy. Amanda nói với Jennifer rằng xác của Brown đang nằm lay lắt trong một chiếc bao tải bẩn thỉu ở xó nhà. Mọi thứ dường như đã đến cái giới hạn đó, Jennifer đau khổ, trái tim vỡ thành những mảnh vụn khó có thể hàn gắn nhưng dần dần nhen nhóm lên sức mạnh từ sự thù hận. Jennifer trẻ con không còn yếu đuối nữa, nhảy vồ lấy Wendy tát cô bé tới tấp, những cái tát với sức mạnh đủ để khiến Wendy phải bật khóc vừa đau đớn về thể xác lẫn trong lòng. Câu chốt của Jenny dành cho nó:

“I’LL NEVER FORGIVE YOU… NOT EVER.”

Đứng thẳng và cao, giờ em không còn gì phải sợ hãi hay nuối tiếc nữa, nếu chúng nó dám làm gì em nữa, em sẽ liều đủ với từng đứa. Bằng một giọng đầy thù hận và căm phẫn, chửi thẳng mặt hội Aristocrat – chửi thẳng mặt Diana tâm thần và bệnh hoạn đã luôn mang em ra làm trò tiêu khiển cho lũ trẻ trên danh nghĩa “nhận lệnh” từ Công chúa Hoa hồng với gương mặt đang cố ra vẻ như thể “Tao cũng chỉ là người làm thuê.”, chửi thẳng mặt Eleanor vô cảm và lạnh lùng luôn đứng nhìn người khác đau đớn song vẻ hầm hừ trên mặt Eleanor chỉ cho thấy hóa ra nó giống như đứa chuyên đi “hùa”, với cái thái độ như thể “Đâu phải lỗi chỉ mỗi mình tao.” Meg vẫn cố ra vẻ ghi chép, ra vẻ uyên thâm uyên bác nhưng gương mặt nó lộ rõ lên vẻ xấu hổ và sợ hãi rõ rệt, rằng “Tôi không hề cố ý, tất cả là do bọn họ…” Amanda nhỏ nhen co rúm người lại, giống như một con chuột với cái thái độ “Lỗi là do họ, đừng làm hại tôi…” Và trên hết, Jenny tự nhìn lại bản thân mình, vì em đã quá yếu đuối, vì em đã quá nhu nhược cam chịu, để chúng chà đạp, để chúng rủa nhục cho đến khi chúng tước đoạt mạng sống của Brown. Một giọt nước tràn ly đầy muộn màng, Brown tội nghiệp đã phải trả giá thay cho Jennifer, và giờ đây em đã không thể nào chịu nổi nữa, con người cũng có giới hạn của bản thân và việc mà Wendy cùng hội Aristocrat đã làm đã là vượt quá cái ranh giới đó.

Câu chuyện đau buồn kết thúc như vậy, Brown vĩnh viễn ra đi và em cũng không thể đòi lại chú cún yêu quý của mình được. Em cũng không thể đổi mạng của mình, mạng của Wendy, mạng của Diana hay mạng của bất cứ ai để lấy lại được Brown, em giật chiếc huy hiệu Hoa hồng đáng nguyền rủa kia ra kia và ném nó xuống đất, như một sự khinh bỉ của em dành cho cái gọi là “Câu lạc bộ Bút màu đỏ Aristocrat” và lặng lẽ bỏ đi. Em đã phải trải qua một bài học đau đớn và cái giá là quá đắt (may cho chúng nó là Jennifer của tôi không có mang họ “W… i …c ….k” bởi nếu có, e là hội Aristocrat bay màu trong chưa quá vài nốt nhạc).

Tháng Mười Hai năm 1930 – Stray Dog And The Lying Princess (Con thú đi lạc và Công chúa Gian trá)

Lại một cuốn truyện khác, lần này thì ý nghĩa có vẻ liên quan đến Wendy hơn.

Once upon a time, there was a little girl who told lies.

She liked to scare the other girls by screaming, “Stray Dog is coming, Stray Dog is coming!”

But soon, everyone stopped being scared.

They hated the way that she lied.

One day, the girl came home screaming, “Stray Dog is coming, really!”

Everyone thought it was just another lie.

Except this time, it was no lie at all, and so they were all gobbled up.

The End.

Bên ngoài trời mưa, Gregory đứng trong làn mưa đầy ý đồ, nhìn vào trại trẻ – có Chúa mới biết được ông ta định làm gì, phải chăng Gregory đã đánh hơi thấy Jenny đang ở đây, hay còn kinh khủng hơn? Phải chăng Gregory có dự định gì đó từ những gì mà ông ta đã thấy ở nơi này? Jennifer bước ra khỏi phòng, ra đến những hành lang và em lại nhận được những lời mời bất ngờ. Sau những gì mà hội Aristocrat đã gây ra, chẳng còn gì để chúng có thể dọa được Jenny lần này nữa nên em bèn đi theo, chúng tôn em lên làm Công chúa Hoa hồng mới thay thế cho Wendy, bởi hội Aristocrat cần một người trị vì, cần một ai đó lãnh đạo để hoạt động – Diana, Meg, Eleanor – đều là những thành viên cấp cao của hội song chẳng ai dám đứng lên đảm nhận cái trách nhiệm đó bởi chúng cho rằng dường như trách nhiệm vẫn là quá lớn thật sự… kể cả khi Jenny cũng chẳng thèm bận tâm nữa. Đang định nói gì đó thì một sự kiện phá hỏng khoảnh khắc này, Olivia và Susan nhìn ra ngoài cửa sổ và trông thấy một ai đó trông giống Wendy và thế là Jennifer lại ở một mình trong phòng, đám trẻ ra bên ngoài với một mục đích là lại định châm chọc Wendy nhưng rồi Jenny theo chúng và có những tiếng thét, tiếng kêu khóc thảm thiết, những tiếng kêu ca hỗn loạn nhưng cái giọng của Diana, tiếng hét của Meg, âm thanh sợ hãi của Amanda lẫn lộn vào nhau. Đối với Jennifer chúng khó có thể lẫn vào đâu được. Những đứa trẻ biến mất, bỏ lại những bộ trang phục trống rỗng và bẩn thỉu mà chúng thường mặc, một con quái vật bước vào, và không, không, đó không thể nào… không thể nào… Gregory, dưới hình hài trói buộc và hành xử như một con chó săn, lao vào và tấn công Jennifer:

Once upon a time. There was a very precious girl.

Jennifer dồn toàn bộ sức phản kháng và nắm chặt mọi thứ vũ khí mình có, song em nhận thấy là Gregory vẫn rất khỏe và trâu, chưa thể nào gục ngay được kể cả là sau những cú đâm và đập cực mạnh cứa vào làn da của hắn và những giọt máu nhỏ chảy xuống. Cuối cùng cả hai mang trận chiến ra ngoài sân trước của trại trẻ, Jennifer khi đã đuối sức, cảm thấy như nên từ bỏ thì bất ngờ, Brown lại nhảy ra và cứu lấy em, cả hai tham gia vào trận tử chiến với Gregory. Wendy bước ra, lòng đầy hối hận, đưa cho Jennifer khẩu súng lục côn mà trước đó cả hai đã đánh cắp từ tay Gregory. Jenny đánh bại Gregory, muốn kết liễu ông ta, nhưng lại nhìn thẳng vào mắt Gregory – đôi mắt dường như đã hoàn hồn trở lại và không còn là Stray Dog nữa. Gregory cũng có vẻ đã ý thức được những chuyện mà mình đã làm, ông ta nhìn em thêm một lần cuối, biết rằng đã đến lúc để mọi sự sai trái chấm dứt. Đã đến lúc rồi, và Jenny đưa khẩu súng cho ông ta:

“I’m sorry Joshua…”

Tiếng súng vang lên, đó là kết thúc của người cha tội nghiệp của đứa trẻ tên là Joshua. Jennifer cùng Brown chạy vào một miền vô định, như một ánh sáng từ thiên đường chợt lóe lên và giải thoát cho Jenny khỏi cái thế giới ác mộng ngột ngạt và tăm tối này.

Tháng Một năm 1930? – Once Upon A Time (Ngày xửa ngày xưa)

Jennifer tỉnh lại, lần này không phải là Jennifer lớn như ta thấy nữa mà là Jennifer bé – người mà đã vùng lên chống lại Aristocrat trước đó. Em lại tìm thấy một câu truyện, nhưng lần này, nó không được viết ra nữa mà thay vào đó là vẽ, những nét vẽ nghệch ngoạc nhưng ngây thơ của những đứa trẻ. Đây là giây phút mà rất nhiều thứ dần được tiết lộ:

10 November 1929 To Mr. Joshua, the bear in distress,

My name is Wendy. I always watch you from the sky. Mr. Joshua, why are you trapped down there?

16 November 1929 Dear Wendy, my visitor in the window,

Thank you so much for writing to me. The man calls me Joshua, but my name is Jennifer. I’ve been in this room ever since he saved me. He’s a nice person… but he won’t let me leave.

27 November 1929 From W to J

My Prince in need of rescue,

It was a pleasure to meet you, my dear Prince. What a wonderful encounter! Yes… I only wish there was a world for just you and I: The Prince and Princess…

Don’t worry. I’ll set you free.

10 December 1929 From J to W

Thank you Wendy.

I want to fly away from this room and run with you in the fields…

But the man is so lonely, so sad. I can’t just leave him alone.

9 January 1930 From W to J

…Oh my poor kind prince.

You’re worried because that man sometimes seems crazy, right? Well don’t worry. I know where he hides that awful thing of his. So let’s run away together. You can leave it all to me. Everything will be all right.

14 January 1930 From J to W

Thank you Wendy, my kind and fair Princess. Is there something that I can do for you?

20 January 1930 From W to J

My Prince, Please don’t worry. I’ll do anything for you. Just… pledge your love for me. That’s all I ask.

24 January 1930 From J to W

I, Jennifer, pledge to the fair Princess Wendy:

Everlasting

True love

I am yours

27 January 1930 From W to J

Tomorrow night, I shall unlock your shackles. Let us live together forever.

Everlasting

True love

I am yours

20 March 1930 From J to W

Wendy, I’m here now, but I’m kind of afraid. Everything is new to me. I’m worried if I’ll get along with everyone.

25 March 1930 From W to J

My Dear Jennifer, There is nothing to fear. I am always by your side. I will never betray you. We made an oath remember?

22 July 1930 From J to W

Dear Wendy,

I have great news. I found something wonderful! I look forward to every morning now, and hope you will too.

25 July 1930 From W to J

My dear Jennifer,

I am so relieved that you are well again! Is that why I couldn’t find you yesterday morning? It’s no use trying to fool me! I can see right through your pranks. Anyway, thanks in advance. Tee hee hee.

13 August 1930 From J to W

How are you, Wendy?

You haven’t said anything to me since I showed you the surprise… Do you like my cute little puppy Brown? Let’s take care of him together.

20 August 1930 From J to W

My dear Wendy,

This little guy is just so adorable. When I call his name, he comes bounding to me. I know you’ll like him too.

24 August 1930 From W to J

Jennifer,

Thank you for introducing me to Brown. …But, such a filthy dog is not a good match for you and me. Just give it to Nicholas or something, and let’s just be content with the two of us.

10 September 1930 From W to J

My stubborn Jennifer,

Is Brown that important to you? It’s just a dog. A filthy animal. Please stop sharing your wonderful smile with that thing… Please smile only at me.

24 September 1930 From J to W

How are you doing, Wendy?

Are you alright? We’ll always be friends, and Brown can be our friend too. I know you don’t understand, but I can’t just abandon him.

1 October 1930 From W to J

Jennifer the Heartless,

Why didn’t you come? I waited and waited for you. Why can’t I see you every morning? I think only of you… Are you avoiding me?

6 October From J to W

You’ve got it all wrong, Wendy. This isn’t how it’s supposed to be. I never expected you to react this way. All I wanted is for us to live happily ever after together.

31 October 1930 From W to J

My dear Prince,

Yes, you are my Prince. A Prince and a Princess must be together, after all, Jennifer, you are my eternal companion. Just promise to stay by my side, and save your smiles for me. That’s all I ask. We don’t need a filthy dog! We can’t let anyone come between us.

28 November From W to J

You still have that filthy dog? I’ll never forgive you. Have you forgotten your oath, the rule of rose? Good-bye, Jennifer. You will regret choosing that dog over me.

Vậy ra mọi chuyện xảy đến là từ cơn ghen không thể kiềm chế của Wendy, cô bé ghen chỉ vì Jennifer yêu quý và dành quá nhiều thời gian cho Brown mà quên mất cô ấy, và Wendy dần rơi vào mặt tối của bản thân và đã gây ra những điều tồi tệ đó. Jennifer tự trách bản thân mình vì việc này song khó có thể phủ nhận rằng Wendy cũng có những phần ở trong đây. Wendy có vẻ không yêu quý động vật nhiều như Jennifer và có lẽ cũng vì thế mà mới sinh ra những cái sự như thế này.

Bước ra ngoài sân và đó là một vườn hồng đẹp đẽ, không còn bóng dáng của hội Aristocrat mà chỉ có một Wendy yêu dấu và tốt bụng, một trong những người mà Jennifer yêu thương nhất trên đời. Em ôm ấp cô bé, ôm như thể em không bao giờ có ý định bỏ ra, rồi từ từ để Wendy ở lại nơi này và đóng cổng (nó không hề mang nghĩa xấu một chút nào, đây là cả chương thắt mở của câu chuyện và là tất cả). Chạy ra ngoài đường và em thấy… Gregory, Gregory đang ngồi trên ghế bành, cố sáng tác một câu chuyện. Jennifer chạy đến và tìm hiểu, nhưng Gregory đó không giống như Gregory thường ngày mà chúng ta thấy. Đó là một Gregory tốt bụng, một quý ông.

“Oh Hello Little Girl 

Do you have a story you can share with me?

A happy one, that is 

Please tell me if you do.” 

Và thế là, với đầu óc và tâm hồn đã thanh thoát của Jenny và khả năng để có thể viết ra những câu chuyện khắc họa sống động của Gregory, bọn họ cùng nhau sáng tác ra một câu chuyện mới, một câu chuyện của sự hạnh phúc, sau bao thăng trầm với một cái kết có hậu cho những con người đã qua sóng gió.

Em trở lại nơi cái lán cũ, bước vào trong và đó là… Brown. Brown, chú cún con yêu quý của em, em vuốt ve âu yếm chú và như một lẽ tự nhiên. Jennifer dựng lại “Hiệp sĩ Đầu xô” – người mà đã giúp đỡ em qua bao nhiêu sóng gió, và nhờ anh, hãy nhắc em nhớ về quá khứ và kỉ niệm, trông giữ chúng cho em.

My Dear Friend…

I never want to lose you again 

I’ll protect you… forever and ever… Until I die 

Everlasting 

True love 

I am yours

Jennifer bước ra khỏi cái lán, từ từ đóng cửa lại, em đã biết mình phải làm gì, toàn bộ chuyện này. Nó là một bài học em cần khắc cốt ghi tâm trong lòng, lần này em sẽ không trốn chạy, không để sự yếu đuối trong trái tim lấn át nữa.

THE END

Tạm thời đến đây thôi đã. Lý do là vì tôi đã viết phần phân tích thế nhưng nó quá dài để có thể fit luôn vào đây nên tôi đành phải tách sang phần 3. Thông cảm vì sự cố nhỏ này nhé. Tôi cũng cá là các bạn đã chờ rất lâu kể từ khi tôi viết xong phần 1, well đó đúng là lỗi của tôi, lẽ ra tôi nên căn chỉnh trước thay vì viết gần 14000 từ mới nhận ra quá dài. Phần còn lại đã tách ra và đang hoàn thiện nốt rồi. Sẽ sớm thôi tôi hứa đấy và tôi cũng biết bạn đang nghĩ gì. Xong RE 2 Remake đã.

To be continue…

HenryMason AKA TranVietBach
As your service.

Cùng tác giả

Lake Haven – Chrysalis: Bí ẩn ở thị trấn Lake Haven

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Gungage – sự thử nghiệm thú vị của Konami

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Lunacid – Giấc mộng trăng rằm

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Seven Mansions: Ghastly Smile – nụ cười lạnh lẽo

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Lake Haven – Chrysalis: Bí ẩn ở thị trấn Lake Haven

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Gungage – sự thử nghiệm thú vị của Konami

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Lunacid – Giấc mộng trăng rằm

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Seven Mansions: Ghastly Smile – nụ cười lạnh lẽo

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


5 cụng ly

  • LoW9E - 19.02.2019

    Đã chơi hết game nhưng mình vẫn không hiểu ẩn ý của việc để Wendy ở lại vườn hồng là gì ? Kể cả việc bỏ Brown ở lại nhà kho rồi đóng cửa lại nữa !


    • Henry Mason - 22.02.2019

      Sự thật là Wendy với Brown đều đã không còn nữa, kể cả Gregory. Việc giữ lại họ ở trong thế giới đó kể cả Gregory nhưng chỉ là những hình ảnh, những gì tốt đẹp nhất của họ. Jennifer làm thế là để không bao giờ quên, để luôn bảo vệ những kí ức quý giá về họ. Và kể từ đó, kí ức nằm lại trong trái tim của Jennifer và Jennifer sẽ chỉ luôn nhớ những phần đẹp đẽ nhất của họ. Wendy ở lại trại mồ côi, Brown ở lại trong cái lán cũ, Gregory vẫn ngồi ở ghế bành và lần này, ông ấy viết ra những câu chuyện với những cái kết có hậu


  • Henry Mason - 22.02.2019

    Bạn đọc part 3 của bài nữa bạn. Mình cố gắng giải thích hết tất cả những gì mình hiểu và học được ở part 3 của bài viết


  • Phương - 14.06.2022

    ad ơi, sao mình không thấy part3, nay mới chơi xong game này rồi tìm dc bài viết của page


  • Henry Mason - 04.07.2022

    Có part 3 nhé bạn. Bạn cứ search Rule Of Rose trên mục tìm kiếm của Web là ra bạn ạ. Do mình viết bài này cũng khá lâu rồi nên chắc nó trôi đi một tí thôi ạ