Hungry Hearts Diner: Quán ăn ấm áp

Khách mới

  

Chắc hẳn đã có lúc bạn cảm thấy những tựa game mình đang chơi thật tẻ nhạt và nhàm chán. Mở game lên, ngắm nghía, làm nhiệm vụ một lúc rồi thoát ra mà trong đầu chẳng cảm thấy phấn khích như thuở mới chơi. Ta nói cả thèm chóng chán. Tôi cũng vậy, tựa game tôi yêu thích nhất vẫn luôn là bóng đá, tuy nhiên không phải lúc nào nó cũng mang đến cho tôi niềm vui, nhiều khi bực bội còn lấn át phần vui vẻ. Nhưng tôi vẫn chơi hằng ngày, vì ngoài nó ra thì tôi có biết chơi trò gì khác đâu? Tôi cũng như mọi người, đôi lúc cũng muốn chơi một game gì đó nhẹ nhàng để thư giãn nhưng tìm mãi cũng không ra…

Vào một hôm tình cờ lướt Facebook, tôi thấy có bài viết chia sẻ về một tựa game di động cũ. Game của Nhật Bản, tên là Hungry Hearts Diner. Thấy cũng nhiều lời khen cho nó, nên với bản tính tò mò tôi cũng thử tải về chơi xem sao, và thực sự đây là một tựa game thú vị hơn tôi nghĩ.

Một quán ăn nhỏ ven thành phố…

Sơ qua một chút, Hungry Hearts Diner không phải là một tựa game mới, nó đã phát hành khoảng 3 năm. Một tựa game đơn giản về nấu ăn và quản lý quán ăn. Nó cũng không phải là một tựa game nặng với đồ họa cao, đó là một game nhẹ nhàng với đồ họa chỉ là hoạt hình 2D mà thôi. Tuy nhiên sự lôi cuốn của game không nằm ở đồ họa hay gameplay, mà nằm ở những trải nghiệm cũng như cốt truyện nó mang lại cho người chơi. Tôi không mê những game trên di động, và game thể loại nấu ăn như thế này tôi cũng chưa chơi bao giờ, nhưng tựa game đơn giản trong mọi thao tác này đem lại cho tôi khá nhiều điều thú vị. Đôi khi những thứ phức tạp, màu mè không đem lại cho ta sự thư giãn thoải mái như những gì đơn giản.

Điều gây ấn tượng đầu tiên khi tôi mở game này lên là nhạc nền. Game chỉ có một bản nhạc nền duy nhất. Bản nhạc hòa quyện giữa piano và guitar, những nhạc cụ tôi yêu thích. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên tôi đã cảm thấy mình như hòa quyện vào bản nhạc này. Nó đem tới cho tôi một cảm giác ấm áp thân thuộc lạ kì, nghe mãi mà không chán. Tin tôi đi, khi nghe bản nhạc nền của game bạn sẽ cảm thấy thực sự thư giãn.

Bạn sẽ vào vai một “Bà nội” trực tiếp nấu ăn và trông coi quán ăn của gia đình, do ông lão chồng của bà đột nhiên đau ốm nên mọi hoạt động của quán bà đều phải tự tay gánh vác. Một quán ăn nhỏ, bình dị với nội thất chủ yếu bằng gỗ, một vài bộ bàn ghế nhỏ cho thực khách, quầy bếp sat sát với dãy bàn, cũng chẳng có TV hay dàn âm thanh, đây đơn giản chỉ là một quán ăn bình dân mà thôi.

Chỉ là quán ăn bình dân

Những món ăn của quán cũng rất giản dị và đặc trưng của ẩm thực Nhật Bản: cơm nắm, cá nướng, súp miso, mì ramen, nori, đậu hũ… Những âm thanh khi làm bếp như tiếng dao chặt, thái nhỏ thức ăn, tiếng xèo xèo, sùng sục khi nấu, tiếng chén dĩa khi rửa bát sẽ đánh thức sự thèm ăn của bạn. Tuy chỉ là hình vẽ thôi nhưng những món ăn trông thực sự hấp dẫn. Những món ăn cũng làm tôi nhớ đến một bộ phim của Nhật Bản, cũng về ẩm thực và những con người bình dị: Little Forest – một bộ phim thực sự mang lại cho tôi nhiều cảm hứng về cuộc sống bình dị và đơn giản nơi vùng quê. Bảo sao tôi thực sự cảm thấy khá quen thuộc và gần gũi khi bắt đầu chơi tựa game này.

Những món ăn đặc trưng của Nhật Bản

Cách bày trí của quán cũng khiến tôi liên tưởng tới những quán cơm bình dân ở Việt Nam, nơi tiếp đón mọi tầng lớp của xã hội, và trong game này cũng vậy. Khách hàng quen thuộc nhất của quán là những bác công nhân chăm chỉ và những nhân viên văn phòng làm việc ở những công ty trong thành phố. Họ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để nạp năng lượng trước khi tiếp tục làm việc, điều thể hiện rõ ở những chi tiết nhỏ như bác công nhân vẫn còn giắt chiếc bút trên tai cùng với mảnh khăn vắt trên vai, những nhân viên mang theo cặp bên mình lúc đi ăn. Điều đó phần nào nói lên sự tất bật hối hả của xã hội, nơi mọi người đều phải chạy theo guồng quay công việc và có rất ít thời gian để dành cho bản thân.

Nếu chỉ có nấu ăn và bán cho khách hàng thì tựa game này quả thật không có gì đáng nói, tuy nhiên điều khiến người chơi yêu thích nó nằm ở phần cốt truyện, “Bà nội” sẽ có những câu chuyện nhỏ với những vị khách, khi trở thành khách quen, dần dần họ sẽ thân thiết hơn và kể những câu chuyện bí mật về cuộc sống của họ. Mỗi người một hoàn cảnh. Đó là cô bé luôn buồn bã mỗi khi xuất hiện ở quán vì bố mẹ li thân, là đứa cháu trai của “Bà nội” luôn có những thắc mắc ngộ nghĩnh, là nhà sư ăn uống kham khổ với nhiều triết lí cuộc đời, là anh cảnh sát với nỗi buồn về người vợ đã mất, là vị bác sĩ với vẻ ngoài to béo, vui vẻ nhưng ẩn sâu bên trong là những nỗi đau của quá khứ,… và còn nhiều vị khách với nhiều câu chuyện nữa.

Game có những mẩu chuyện rất hay

“Bà nội” không chỉ là một người nấu ăn ngon mà còn rất biết cách sẻ chia, an ủi, tâm sự với những thực khách của mình để họ vui vẻ hơn. Có thể bạn sẽ nhớ tới bà nội của mình khi chơi tựa game này. Những câu chuyện cảm động của họ có thể sẽ khiến bạn bật khóc, những căng thẳng sẽ tan biến và bạn cũng sẽ chiêm nghiệm được những bài học cuộc sống. Tôi đã thực sự xúc động với những tâm sự vui buồn của các vị khách.

Bên cạnh những thực khách, thi thoảng cũng sẽ có những cuộc điện thoại từ “Ông nội”, người vẫn luôn gọi bà là “Honey”, và bà vẫn luôn nhắc nhở ông uống thuốc mỗi khi cuộc điện thoại kết thúc, những mẩu chuyện hóm hỉnh của hai cụ sẽ khiến bạn vui vẻ về cuộc sống của người già. Tôi cũng ước cuộc sống sau này của mình sẽ giống hai cụ, luôn quan tâm, chia sẻ, lo lắng cho nhau lúc về già.

Chuyện của người già…

Khi chơi game này, bạn sẽ chẳng mấy quan tâm đến level, đến nâng cấp, hay tiền bạc, cũng chẳng phải chiến đấu vì điều gì, mà đơn giản chỉ cần nấu những món ưa thích của các vị khách để họ cảm thấy ngon miệng và rồi họ sẽ muốn ngồi lại tâm sự những câu chuyện, những điều ước của họ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy việc chơi game lại nhẹ nhàng như vậy, tôi không phải canh giờ để vào làm nhiệm vụ, vì đơn giản game không có nhiệm vụ nào cả. Tôi có thể vào chơi bất cứ lúc nào, và việc xem quảng cáo của game cũng không khiến tôi khó chịu, vì nó hoàn toàn không bắt buộc. Chẳng biết từ lúc nào game đã trở thành lựa chọn mỗi khi tôi muốn mình được thư giãn sau những phút giây căng thẳng bên anh bạn FIFA.

Chỉ với cách chơi đơn giản, với âm nhạc nhẹ nhàng, với những món ăn của bà cụ trong một quán ăn nhỏ bé, và với những câu chuyện ấm áp tình người, tôi đã thực sự bị ấn tượng mạnh. Bạn có thể sẽ tìm lại được những cảm xúc đã lâu không xuất hiện nơi bản thân mình. Một tựa game tôi thực sự ưng ý!

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện